Chương 5: Ngày thường II

7.7K 167 8
                                    

Đứng trước màn hình vi tính, Tiết Đồng cảm thấy bất an, liệu khu biệt thự này có lắp đặt camera hay không? Nếu thấy cô đụng tới máy vi tính chắc chắn sẽ nghĩ cô đang điều tra hắn, vậy hậu quả chẳng phải rất thảm hay sao. Tiết Đồng không dám khinh suất, vội vàng lau dọn bàn làm việc của hắn rồi rời đi.

Thế lực của chúng quá lớn, điển hình như người sáng nay tới tìm hắn, không biết được trên đời này có chuyện gì chúng không dám làm, cô cũng hiểu, nếu như mạo hiểm dùng máy tính hắn liên lạc với người bên ngoài để hắn biết được, chẳng những không cứu được mình, ngược lại còn liên lụy đến người nhà.

Nghĩ đến người thân, tâm tư Tiết Đồng lại chìm xuống, trước mắt, cô cần phải làm tốt công việc lau dọn, hầu hạ hắn thật chu đáo đây cũng là cách bảo vệ chính mình.

Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp đang bao trùm khắp khu biệt thự. 

Đến chiều, Tiết Đồng đang trong bếp nghiền nát hạnh nhân thành bột chuẩn bị làm đồ ăn nhẹ, bản thân cô tuy không phải là người có tài nấu nướng, nhưng vẫn có thể làm được vài món ăn đơn giản.

Lúc này, không thể không bội phục tài nấu ăn của mẹ, Tiết Đồng cũng không ngờ rằng bằng kinh nghiệm nấu ăn gà mờ của mình đã giúp cô giữ lại được mạng sống.

Trước đây, Tiết Đồng từng làm sữa đu đủ hạnh nhân bởi nó tốt cho da, hương vị cũng không tệ. Long Trạch thường xuyên phơi nắng, món này có thể hợp khẩu vị của hắn. Tiết Đồng đun nóng sữa, đem hạnh nhân nghiền nát bỏ vào rồi quấy đều, để nguội rồi trộn cùng đu đủ, đặt trong tủ lạnh chừng 10 phút.

Bên ngoài, Long Trạch đang bơi lội, hắn đang quẫy đuôi đùa nghịch dưới nước, chiếc đuôi chìm trong nước tựa như dải ngọc trắng rất sinh động. Hắn lúc thì cuộn lại rồi duỗi đuôi ra, đong đưa trong nước.

Mấy ngày ở đây, Tiết Đồng thấy hắn rất thích bơi lội có thể hắn đến từ đại dương, cho dù bể bơi có rộng thế nào thì so với thân hình của hắn vẫn không cân xứng. Chỉ có sự rộng lớn của biển mới chứa được hắn, nơi đó mới thuộc về Long Trạch. 

Cô lấy một chiếc bát thủy tinh màu tím tinh xảo, đem sữa đu đủ hạnh nhân bỏ vào bên trong, đặt chiếc thìa nhỏ bên cạnh, bưng qua chiếc bàn gần bể bơi: “ Trạch, tôi làm điểm tâm, anh qua thử xem có thích hay không.”

Long Trạch thấy Tiết Đồng mang đồ ăn ra, bơi tới gần cô, hiển nhiên không có ý muốn đi lên, dựa vào thành bể bơi: “ Mang lại đây.”

Tiết Đông đến gần, Long Trạch không cầm bát ngay,  hắn nhìn vào trong bát, miếng đu đủ màu cam trơn bóng trông rất hấp dẫn. Đánh giá món ăn trong bát một lượt nhưng Long Trạch vẫn không có động tĩnh gì mà chỉ liếc mắt nhìn Tiết Đồng.

Hiểu được ý hắn, Tiết Đồng cúi người, xúc một miếng: “ Anh ăn thử xem, không thích tôi sẽ làm món khác.”

Miếng đu đủ trơn tuột trong miệng, cảm giác thơm mát cùng với vị sữa, hạnh nhân trộn lẫn tạo nên hương vị tuyệt hảo. Hắn rất thích, khóe miệng khẽ nhếch lên, trườn thân ngồi lên rồi cầm chiếc bát trong tay Tiết Đồng, ăn từng miếng từng miếng một.

Hắn nghiêng nhìn Tiết Đồng: “ Hương vị không tồi, cô còn biết làm món khác?”

“ Tôi không biết nhiều món, nhưng nếu anh thích, tôi sẽ học thêm.”

Ăn hết đu đủ trong bát, hắn tới chỗ Tiết Đồng: “ Làm bát khác đi, quá ít. Về sau làm thêm món mới.”

Thấy hắn ngon miệng, Tiết Đồng đón lấy chiếc bát: “ Anh chờ một  chút, tôi sẽ đi lấy.”

Long Trạch trườn xuống bể bơi, nhìn chằm chằm vào Tiết Đồng: “ Cô làm rất ngon. Còn nữa, bộ quần áo hôm nay cô mặc rất đẹp.”

Tiết Đồng hôm nay mặc chiếc váy màu đỏ, tôn lên làn da trắng như ngọc khiến người nhìn có cảm giác si mê không nỡ rời mắt. Trên khóe miệng luôn nở nụ cười, quả thật nhìn rất bắt mắt.

Tiết Đồng trở lại phòng bếp, tự trách bản thân, về sau sẽ không bao giờ mặc váy nữa.

Cô trở ra thấy Long Trạch đang trong bể bơi, hắn từ từ nhắm mắt chìm xuống dưới nước, vài phút sau cũng không thấy ngoi lên, nằm bất động dưới đáy bể. Tiết Đồng sợ hắn bị ngạt nước, gọi lớn: “ Trạch.”

Người dưới nước không có phản ứng.

Tiết Đồng kích động, vội vàng buông bát trong tay, chạy tới gần bể bơi:” Trạch, anh không nghe thấy sao.”

Long Trạch chìm xuống nước, ngay cả cái đuôi cũng không cử động. Tiết Đồng không biết hắn đang chơi đùa hay là tập luyện, ánh mắt mang theo sự lo lắng, cô ngồi xổm xuống thành bể, lấy tay khuấy động mặt nước: “ Trạch, mau lên đây.”

Làn nước bỗng chuyển động mạnh, một thân hình từ đáy bể ngoi lên, nước theo đà bắn tung tóe phải cao đến 2,3 mét.

Tiết Đồng bị dọa đến cứng người, nước văng vào người khiến cô ngã xuống đấy, khủy tay đập mạnh trên mặt đất đau rát.

Long Trạch đứng thẳng dậy nhìn bộ dáng kinh hãi của Tiết Đồng, đôi mắt lộ rõ vẻ cười cợt.

Cô rất muốn xông tới hét vào mặt hắn: “ Anh có điên không.”  Nhưng cô nào có gan ấy, đành nhịn cục tức này xuống, Tiết Đồng đứng lên nhìn hắn, đáy mắt đầy phẫn nộ: “ Đồ ăn để trên bàn, tôi đi thay quần áo.”

Nhìn cô mím chặt môi, khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận khiến tâm trạng Long Trạch vô cùng thoải mái. Hắn không thấy áy náy, ngược lại, hắn cảm thấy vui sướng, từ xưa đến nay, chưa ai dám tỏ thái độ với hắn, nhìn bộ dạng vừa rồi của Tiết Đồng rất sinh động đầy vẻ đáng yêu giống như con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt trước mặt hắn.

[Tiểu Thuyết] Thú Nhân Chi Long Trạch | Đông Tẫn HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ