Chương 101: Quyết định

6.8K 94 0
                                    

Cả ngày đều ở trong nhà nhưng tâm trạng mọi người đều không hề thấy nhàm chán, đứa nhỏ mỗi ngày đều mang đến niềm vui mới cho mọi người, nó thường dùng cái đuôi cuốn thành từng vòng thay cho bàn chân rồi tự mình đứng lên, sau khi đứng thẳng được người thì lại rảo mắt tìm kiếm đồ ăn, đôi khi còn tỏ vẻ nghi hoặc, giống như muốn nói: “Sao còn chưa có thức ăn?”

Cứ hai ngày, mẹ Tiết lại mang đồ ăn tới một lần, qua hai ngày quan sát nó đã nhớ rất kĩ, nếu trên bàn ăn không thấy có thức ăn nó nhất định sẽ quấn quít lấy bà ngoại, rồi dùng tay kéo kéo ống quần của bà rồi ê a phát ra tiếng, hoặc dùng ánh mắt đợi chờ nhìn bà. Mẹ Tiết nhìn bộ dáng đáng yêu của nó thường xuyên bế nó đi chơi, còn ca hát cho cháu ngoại của mình nghe, đứa nhỏ nghe thấy bà hát liền cười khanh khách, nhưng cũng có lúc nó khá bướng bỉnh.

Chiếc tã vốn dĩ không quấn được đứa nhỏ này, nó giống Long Trạch, đều không thích mặc quần áo, cứ quấn tã là nó tự cởi ra, rồi khóc ré lên. Vì còn nhỏ, nên còn chưa khống chế được cơ thể của mình, có lúc thì đi bằng chân có lúc lại biến cái đuôi ra, nên việc mặc quần áo cho nó rất khó, nên mọi người trong nhà đành chịu thua đứa nhỏ này. 

Cơ thể của đứa nhỏ này phát triển rất nhanh, sau hai mươi ngày đã cao thêm một cái đầu rồi, so với những đứa trẻ khác, suy nghĩ của nó cũng giống nhau, rất có tính tò mò đối với thế giới này, ở trong phòng lắc lắc thân mình rồi hiếu động chạy nhảy khắp nơi, rồi còn chui vào trong tủ quần áo lục tung cả lên, rồi lúc xem tivi nhìn chằm chằm đến mức không thèm chớp mắt, giống như không hiểu vì sao hình ảnh bên trong có thể chuyển động được.

Phạm vi hoạt động của nó chỉ giới hạn trong phòng ngủ, mặc dù phòng ngủ tuy lớn nhưng không đủ thỏa mãn trí tò mò của nó. Mỗi lần cửa phòng mở, nó thường bắt lấy thời cơ chui ra ngoài đi lung tung một lúc, nhưng cũng rất nhanh bị tóm quay trở lại, mọi người cũng không quên khóa cửa lại. Dần dà trí tò mò của nó ngày càng bùng phát, có một lần mẹ Tiết đang chuẩn bị rời đi, thấy nó vẫn còn đang ngồi trên mặt bàn nhưng lúc sau đó bò đến cửa rồi, thừa dịp cửa chưa đóng lẻn ra ngoài, nhưng động tác của nó không thể nhanh bằng Long Trạch, nháy mắt đã bị tóm trở lại phòng. Ở trong tay Long Trạch vùng vẫy không chịu hợp tác, còn dùng lợi cắn ngón tay của Long Trạch, còn cáu giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng không thoát khỏi vòng tay của cha.

Tiết Đồng thấy nó muốn ra ngoài, đành bảo Long Trạch bế nó xuống dưới nhà, rồi khóa cửa ở phòng khách lại, sau đó Long Trạch đưa nó xuống. Tuy rằng hoàn cảnh xung quanh cũng không có gì đặc biệt, nhưng nó rất hưng phấn, ở trên sofa lăn qua lăn lại rồi ném cả đệm kê trên sofa xuống dưới đất, úp sấp mặt xuống di qua di lại. Rồi đi đến góc tường có để cây cảnh đưa bàn tay bé xíu lên ngắt hết lá, chỉ còn vài cành cây trơ ra đó, lấy các chiếc lá hái xuống làm chiến lợi phẩm cống nạp hòng nịnh bợ Tiết Đồng, giống như đang chia báu vật cho mẹ vậy. Nhìn qua cửa sổ, nó thấy ở ngoài có rất nhiều cây, như một thế giới chưa từng được nhìn thấy, còn dùng cơ thể trườn đòi đi ra ngoài.

Tiết Đồng vội vàng bế nó lại, có vẻ không hài lòng quay đầu cắn tay cô, Tiết Đồng cảm thấy đau nên buông lỏng cánh tay, thuận thế liền chui ra ngoài, bò tới cửa sổ sát đất đòi ra ngoài chơi. Thấy nó muốn ra ngoài nhưng ở đây điều kiện không cho phép nên đành kêu Long Trạch quản lí nó, không để nó đi lung tung, giữa thời tiết mùa thu hoa cúc nở vàng ươm, đứa nhỏ ở trong vườn hoa nô đùa không ngớt.

[Tiểu Thuyết] Thú Nhân Chi Long Trạch | Đông Tẫn HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ