4.

210 26 33
                                    

.

"Trả lời tôi Triết Hạn."

Trương Triết Hạn không dám buông ra lời có, anh vẫn chưa thật sự buông bỏ cái ký ức ngày xưa. Cái ký ức mà thấy cái bức ảnh Cung Tuấn đang giao hoan với một người.

"Ưm...  đừng... nhanh quá Cung Tuấn."

"Triết Hạn!"

Không được rồi.

Cung Tuấn biết mình sắp không chịu nỗi nữa rồi.

Được rồi...

Là em lựa chọn như thế...

Là do em ép tôi Trương Triết Hạn...

Cung Tuấn chạm tay lên tuyến thể đang tỏa ra nồng nặc mùi hương hoa hồng Centifolia của anh, chầm chậm đưa miệng mình kề gần chỗ đó.

Đánh dấu anh.

Chỉ cần đánh dấu Trương Triết Hạn, anh sẽ không bao giờ có thể rời xa hắn được.

Mãi mãi không bao giờ rời xa.

"Không được... không được đánh dấu... xin anh."

Trong kỳ phát tình, nếu không sử dụng thuốc ức chế đương nhiên liều pháp cuối cùng chính là thực hiện đánh dấu. Đồng nghĩa, giao cuộc đời mình vào tay bạn đời Alpha.

Trương Triết Hạn không thể vậy được.

"... tôi cứ đánh dấu, em làm gì được tôi?"

Vừa dứt lời Trương Triết Hạn liền cảm nhận được một cỗ đau nhói truyền từ gáy ra. Cảm nhận rõ mồn một răng nanh của người kia đang muốn cắm vào người mình.

"Không ... không được!"

Làm ơn đừng làm vậy mà...

Hương muối biển hòa quyện cùng hương hồng Centifolia, một mùi hương đơn giản sảng khoái hòa cùng mùi hương quyến rũ nồng thắm.

Giọt nước mắt của sự đau đớn chảy xuống, Trương Triết Hạn thật sự không muốn chuyện này xảy ra. Không thể xảy ra được. Anh hét lên, dùng hết sức lực để đẩy Cung Tuấn đang điên đảo trên người mình.

"Xin anh, xin anh đừng đánh dấu tôi mà..."

Cung Tuấn nhìn anh, rồi lại nhớ lại khung cảnh đáng chết kia, tức tối mà khống chế tay anh đặt nó xuống hai bên, miệng lại một lần nữa kề xuống gáy anh muốn cắn vị trí tuyến thể.

Nơi đó đau lên, Trương Triết Hạn vùng vẫy cỡ nào cũng không được, cuối cùng đành nằm im đợi hình phạt đến với mình.

Cung Tuấn ngẩng đầu lên, chán ghét tự tát mình một cái.

Mình, là đang cưỡng ép đánh dấu em ấy sao?

Mình, rốt cuộc cũng chỉ là loại đi cưỡng bức em ấy.

Cung Tuấn buông răng mình ra khỏi gáy anh, ánh mắt lấy lại được chút tình người, sự đau buốt trên gáy đã không còn bao nhiêu, Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn, vậy mà thật sự không đánh dấu mình hoàn toàn.

"Triết Hạn... em thật sự đã giết người?"

|junzhe| trust meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ