7.

195 23 24
                                    

Trương Hàn đứng trước cửa, trên người là bộ cảnh phục quen thuộc của cảnh sát. Người đàn ông đó đứng nhìn Trương Triết Hạn chằm chằm, như không tin vào mắt mình, rồi lại nhìn Cung Tuấn ở kia đang đỡ người, chợt nhớ mấy hôm trước vừa có bài đăng truy nã Trương Triết Hạn, vội suy nghĩ đơn giản chắc là đã xét xong, anh chắc là không phải hung thủ.

"Tiểu Triết, là em sao?"

Vị cảnh sát này là cấp trên của Cung Tuấn, giữa hai người đó giờ vốn lạnh nhạt không nói gì nhiều, đột nhiên thấy người mình yêu quen biết y, trong lòng hắn ít gì cũng có chút bực tức.

Trương Triết Hạn nhận ra người này, trước đây hai người từng là hàng xóm sống chung với nhau, giao tình đậm sâu không ít.

Nếu như không có sự xuất hiện của Cung Tuấn, hẳn là Trương Hàn bây giờ cũng là Alpha của anh. Dẫu gì, một Alpha ôn nhu xuất chúng là hình mẫu lý tưởng khi tìm bạn đời của Trương Triết Hạn mà. Chỉ do củ chuối nó tên đằng sau lưng lại có thể là bạn đời thật sự của anh, vừa trẻ con vừa chẳng ra gì!

Cũng... không phải chẳng ra gì lắm.

"Là anh sao? A Hàn."

Người kia ngẩn cả ra, lát sau thì liền vui mừng không thôi, người xưa lâu rồi không gặp vẫn còn nhớ đến mình. Y mừng đến độ ôm chầm lấy Trương Triết Hạn khiến anh ngẩn cả người, không ngờ người bạn thuở thiếu thời của mình lại vui đến như vậy.

Trương Hàn ôm lấy Trương Triết Hàn, thân thể to lớn bao trùm lấy cả người anh ngập trong mùi pheromone thật khó tả.

Giống như mùi của không khí sau những trận mưa sảng khoái.

Trước đây Trương Triết Hạn đã từng rất thích mùi hương này từ y, dịu dàng thoải mái đến lạ. Ngay bây giờ cũng như thế, nhưng khổ cái người anh đang sinh ra phản ứng bài xích, chính là do pheromone từ người kia khoáy đảo.

Cung Tuấn, hẳn là đã đổ thùng giấm to rồi.

Hắn ta gỡ tay của Trương Hàn ra, kéo Trương Triết Hạn về phía mình, khó chịu ra mặt mà nói.

"Đội trưởng, em ấy là người yêu của tôi."

Giờ nói một câu đội trưởng, Cung Tuấn có chút không thích. Mẹ nó, vừa gặp đã ôm người của hắn, muốn chết sao!? Lại còn Trương Triết Hạn thấy hắn nói như vậy cũng nhảy cẫng cả lên, lung tung nói không phải đâu.

"Không gì mà không? Người em tràn ngập mùi của tôi luôn đó Triết Hạn!"

Nói xong câu này Trương Triết Hạn cũng câm nín, miệng vẫn cứ không chịu được mà lẩm bẩm không phải, người yêu gì chứ. Trương Hàn thấy vậy thì hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi.

"Là người yêu của cậu thì chẳng lẽ tôi không được ôm? Tôi còn quen em ấy trước cậu đấy đồng chí."

Hai từ đồng chí này phun ra cũng thật nghiến răng nghiến lợi.

Trước giờ hai người không mấy quen nhau, nói chuyện cũng lạnh nhạt, bây giờ gặp chuyện như vầy, hẳn là tình đồng chí đồng đội rạn nứt rồi đây.

Tình cờ lúc đó Trịnh Lâm Phong cũng vừa tới cửa, trông thấy Trương Triết Hạn cứ như là trông thấy miếng vàng. Lập tức nhào đến.

|junzhe| trust meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ