"Chuyện này, không thể nào..."
Trương Triết Hạn dò lại danh bạ của mình, một lần rồi một lần nữa, số điện thoại kia đều không thấy đâu. Lâm Thâm thấy vậy liền nhướng một bên mày, tỏ thái độ rõ rành rạch với chuyện này.
"Từ từ đã cảnh sát Lâm, tôi, tôi thề đấy! Tôi chắc chắn mình không, không nói dối, đã có số gọi cho tôi mà!"
Anh thề, anh chắc chắn với việc này.
Nhưng anh hiện tại, nói ra không có một ai tin.
"Anh Trương, tôi, cũng không biết nói sao. Nhưng bây giờ bằng chứng quan trọng nhất cho việc này anh cũng để mất rồi. Cảnh sát chúng tôi sẽ càng khó khăn trong việc điều tra án hơn đấy."
Lâm Thâm là một bác sĩ tâm lí, hắn ta cũng biết nên làm thế nào vào lúc này. Ánh mắt kia của Trương Triết Hạn không thể nào là ánh mắt lừa dối, vì vậy hắn lựa chọn nói ra câu này và thu hồi thái độ không tin tưởng trên khuôn mặt mình.
"Tôi, tôi..."
Phải chi, phải chi mà bây giờ có Cung Tuấn ở đây, có lẽ, hắn sẽ đứng về phe anh không một chút do dự. Có lẽ, hắn sẽ cãi tay đôi với mấy người kia để dành lại chiến thắng cho anh.
Nhưng hiện tại, Cung Tuấn không ở bên anh ngay lúc này.
Lâm Thâm bất lực thở dài, không câu nệ tiểu tiết nữa chỉ nói Trương Triết Hạn có thể về phòng dành cho khách nghỉ ngơi, chiều tối Hoàng Vệ Bình mới về nhà, cùng với đó là không được ra khỏi nhà.
"Cũng rất tiếc khi phải nói với anh điều này, do anh là người mà đội trưởng chúng tôi kính trọng, anh mới có thể không phải ở trong ngục, việc anh ở nhà của đội phó Hoàng lắp năm cái camera này cũng không khác gì ở trong ngục lắm đâu. Anh Trương, xin anh hãy hợp tác với chúng tôi nhé."
Nói xong, Lâm Thâm vào nhà lấy đồ rồi rời đi sau đó không lâu. Hắn cũng mặc kệ Trương Triết Hạn, chỉ biết khoá cửa từ bên ngoài lại rồi đem theo chìa khoá rời đi. Để lại Trương Triết Hạn trong căn nhà một mình lạnh lẽo.
Tức cười thật, trong lúc này anh lại cảm thấy tức cười, Trương Triết Hạn thấy mình hối hận vì lúc đầu sao không chọn ở cùng Cung Tuấn, ở cùng với người anh đã tin tưởng mạnh mẽ một thời gian.
Dù cho chỉ là một thời gian đi nữa, hắn vẫn chọn bảo vệ và tin tưởng anh không phải là hung thủ sau mấy năm biệt tích không gặp mặt.
Vậy mà Trương Triết Hạn lúc đó lại cảm thấy thật phiền toái và đuổi hắn đi.
"Thật ngu ngốc mà."
"Mày lúc nào cũng ngu như vậy cả Trương Triết Hạn..."
Điện thoại lại ting một cái, âm thanh lần này vang vọng đến bên tai Trương Triết Hạn, nhưng anh làm ngơ nó. Tiếp tục chìm đắm trong dằn vặt bởi lỗi lầm bản thân gây ra.
Những năm tháng trước đây khi ở bên Cung Tuấn, anh đã vui thế nào, đã hạnh phúc thế nào, hắn đối xử với anh tốt thế nào, đặc biệt thế nào đều bị anh quăng đi chỉ sau một bức ảnh làm tình của hắn và một người đàn ông khác.
![](https://img.wattpad.com/cover/287675855-288-k55055.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|junzhe| trust me
FanficThể loại : BL , CP Tuấn Triết, HE. ABO Tiến độ fic : Số chương : 15 Chương Tình trạng : Đã Hoàn Tác giả : Eradlas Gardenia (Trương Hàn) . Một mẩu chuyện nho nhỏ với cốt truyện không mất nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ mất thời gian viết. Với một vibe...