Phần 14 ( Mất tích? )

618 33 5
                                    

Vài ngày sau đó.....

_ Lão Ôn! Tới giờ uống thuốc rồi! Mau dậy thôi đừng ngủ nữa!
Từ khi Ôn Khách Hành hoài hài tử và đúng cái ngày y bị động thai, ngày nào Chu Tử Thư cũng sắc thuốc an thai cho y đứng giờ, y uống đến phát sợ nghe thấy từ uống thuốc của hắn y run run co rút vào bên trong chăn giả vờ như mình ngủ chưa dậy để mình không uống thứ thuốc đắng nghét đó.

_ Lão Ôn! Ôn nương tử ~~
Chu Tử Thư đi sát bên giường tai ghé vào cố ý trêu chọc y.

_ Còn không dậy thì hôm nay Chu tướng công không cho đệ bước xuống giường đâu đấy ~~
Chu Tử Thư đặt chén thuốc xuống bàn tay đã lật tung chăn ra Ôn Khách Hành ngơ ngác nhìn hắn, còn hắn thì chơi thọt cù lét ngay eo y, từ lúc cơ thể y có hài tử Chu Tử Thư khi đụng vào bất cứ chỗ nào trên người y đều rất mãn cảm với nó, lúc hai người hôn nhau cũng thế mới được một chút y đã đẩy hắn ra thả hổn hển rồi.

_ Hahahah......đừng....đừng nháo nữa mà....A Nhứ nhột quá....tha....tha đi mà ta uống....!
Ôn Khách Hành nhột cái eo thon đến lăn lộn trên giường tay Chu Tử Thư thọt lét không mạnh lắm nhưng cũng dư sức hạ gục Ôn Khách Hành.

_ Uống! Cạn!
Chu Tử Thư dừng lại quay người qua bưng chén thuốc đắng nghét khó uống mà thường ngày Ôn Khách Hành hay nhăn nheo mặt mày hai cặp mắt cứ nhìn chằm chằm chén thuốc giống như đang đấu đá với nó!

_ A Nhứ xấu xa! Rõ ràng chỉ bị động thai nhẹ, ta cũng đã ngoan ngoãn mấy ngày nay không bước xuống giường an phận nằm yên trên giường như huynh nói! Vậy mà...thuốc...thuốc sao cứ ép ta uống nó hoài vậy? Đắng muốn chết ~~!
Ôn Khách Hành tỏ ý trách móc Chu Tử Thư, y cầm lấy chén thuốc mặt bắt đầu nhăn, y ngửi thôi cũng muốn kiếm chỗ nào đó núp nó rồi! Thuốc...đáng sợ với y vô cùng!

_Lão Ôn ngoan uống thuốc! Hôm nay ta cho đệ ra ngoài!
Chu Tử Thư chỉnh hai cái râu tóc trên đâu Ôn Khách Hành lại ngay ngắn vì lúc nãy y lăn lộn nên nó hơi rối một tí.

Ôn Khách Hành uống thuốc mà cứ như bị hành hạ tra tấn vậy, y nhắm mắt một hơi nâng chén thuốc mà hết thuốc đi qua cổ họng y từng tầng lớp đắng thấm vào miệng làm y khó chịu. Lúc Ôn Khách Hành nhăn mặt thì tay Chu Tử Thư đã đặt sau gáy y kéo lại phía mình mà giúp y hút hết thứ thuốc còn sót ấy!

_ Đồ lợi dụng!
Ôn Khách Hành đẩy Chu Tử Thư sang một bên bước lại chỗ để y phục nguyệt trầm u hoàng vào đến lúc mặc cái thắc lưng ngay bụng Chu Tử Thư hắn nói.

_ Lão Ôn! Đừng ôm quá hài tử sẽ nghẹt mất, lõng ra một chút sẽ thoải mái hơn cho đệ!
Chu Tử Thư cũng tiến lại gần y tự mình thắc cho y.

_ Ân! A Nhứ còn cái này nữa đeo hộ ta được không?
Ôn Khách Hành đêm ra miếng ngọc bội lưu ly đưa cho hắn.

_ Được!
Chu Tử Thư đeo lên cho y, đeo xong hai người ra ngoài.

Người trong Tứ Quý Sơn Trang nghĩ cũng thấy lạ nha, sao mấy ngày nay từ lúc có thích khách tấn công thì không thấy bóng dáng Ôn Khách Hành bước chân ra khỏi phòng chỉ có mình Chu Tử Thư đi đi lại lại khỏi đó, ngày ngày đem cơm với chén thuốc gì đó. Người hầu và đệ tử trong Sơn Trang cũng không thèm nghĩ nhiều, cũng không dám lo chuyện đó làm gì....nhưng riêng tên Thiết Niệm thì khác à nha!

[ Chu Ôn ]  Lương Duyên Trời Định [ Hoàn ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ