Phần 15 ( Đau đến thống khổ, đau đến tuyệt vọng )

720 31 12
                                    

Ôn Khách Hành bị chuốc thuốc mê, ai đó đem y đi tới một gian nhà trúc nhìn xung quanh đại khái thì vắng vẻ không có nhà với người sống quanh đó, một nơi như thế có một gian nhà thoạt nhìn cũng hơi kì lạ.

Ôn Khách Hành khoảng một lúc sau khi mê tính của thuốc dần mất tác dụng, y cũng từ từ lấy lại ý thức mở mắt nhìn xung quanh nhưng mà.....mắt y bị ai đó lấy tấm vãi trắng quấn lại rồi, căn bản là không nhìn ra chỗ chính cái mình ở là nơi nào tới đi? Y thân thể bất động đang nằm trên một cái giường gỗ đơn sơ.

Ôn Khách Hành thử nhúc nhích xem được không? Nhưng vô ích thôi tên bắt y đến đây đã giở trò bỉ ổi gì mà cả thân thể này không di chuyển được dù một xíu. Y có gắng dùng 3 phần công lực trong người để vân công xem thử xem coi thoát khỏi được cái tình huống này không? Còn 7 phần công lực kia y dùng để bảo hộ tiểu oa nhi trong bụng rồi!

_ Ấy! Ôn công tử.....tĩnh rồi sao?
Một giọng nói pha lẫn chút điềm đạm thanh âm phát ra từ ngoài của bước vào.

_ Ngươi rốt cuộc là ai? Bắt ta làm gì? Nói?
Ôn Khách Hành tai rất nhạy bén nên tiếng động nhỏ thôi y cũng nghe thấy, y nghe tiếng người kia nói rất quen hình như nghe đâu rồi nhưng sao ngay lúc này y lại quên chứ?

_ Ài! Ôn công tử ngài đang tính làm gì vậy? Muốn vận công để thoát khỏi đây sao? Đừng đừng....nếu cố cưỡng chế ta nghĩ công tử nữa cái mạng cũng không còn đâu nha~~. Hay bây giờ chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện xưa đi?
Người kia lại nói tiếp.

_ Ngươi rốt cuộc là ai?
Ôn Khách Hành y nghe lời nói đó làm cho bất động một lát, y không dám dùng lực cưỡng chế nữa mà chủ yếu dùng ở bụng y đi.

_ Ôn công tử ngài thật sự muốn biết ta là ai sao? Nhưng mà ta sợ sau khi nói ra thân phận của mình rồi ngài có quá sốc đi không?
Người kia bước lại gần hơn nữa từ từ gỡ miếng vãi trắng ra khỏi mắt y, ánh sáng bên ngoài làm đôi mắt y hơi nheo lại.

_ Thiết Niệm? Là ngươi.....ngươi bắt ta làm gì?
Ôn Khách Hành một hồi lâu cũng phát giác ra gì đó nhìn người trước mặt mình đang cười với mình mà cảm thấy khó chịu.

_ Ân! Ôn công tử ngài đừng gọi ta như vậy? Thiết Niệm sao? Thật sự thì tên này cũng không hẳn là tên thật của ta nha~~.....nó chỉ là nhủ danh lúc nhỏ của ta thôi!
Thiết Niệm hắn ngồi xuống bên cạnh giường, tay giở thối mà đặt lên mặt Ôn Khách Hành xem từng nét trên đó, vì gương mặt này mà tỷ tỷ của mình phải chết oan uổng?

_ Cút....! Tránh xa ta ra.
Ôn Khách Hành đôi mắt giờ đây nhìn vào cứ như sói vậy, đôi mắt muốn giết người, muốn giết cái tên đang đụng vào mình, muốn chặt tay hắn.

_ Ân! Công tử đừng giận mà hại thân thể lắm đó! Công tử ngài muốn nghe ta nói sự thật không? À đúng rồi, ngài cũng sắp chết rồi nghe thì cũng không mất mát gì?
Thiết Niệm rút tay về nói.

_ Ta nói ngươi CÚT!
Ôn Khách Hành sắc lạnh nhìn người kia.

_ Nóng giận tới vậy sao?

_ Rốt cuộc mục đích tiếp cận ta và A Nhứ của ngươi là gì?

_ Hmmm! Nếu như ta nói vì muốn báo thù thay một người quan trọng nhất cuộc đời của Thiết Niệm vậy Ôn công tử ngài tin không?
Thiết Niệm từ trong vạt áo lấy ra một bức tranh nhỏ mà lúc nào cũng mang theo bên mình coi như báo vật của mình.

[ Chu Ôn ]  Lương Duyên Trời Định [ Hoàn ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ