Chương 4

221 26 0
                                    

Văn phòng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
  Trong giờ học thứ ba lúc này, sau khi giáo viên đi khỏi cả lớp thảo luận sôi nổi.
  "Trương Hân lại đánh người!."
  "Hơn nữa, cậu ta còn lôi kéo bắt nạt bạn học Hứa Dương của chúng ta!"
  "Làm thế nào mà tai họa như vậy có thể tồn tại ở trường chúng ta, cậu ấy nên bị thôi học, giữ cậu ấy sẽ chỉ gây rắc rối trong tương lai thôi."
  "Cậu nói ai nên bị thôi học, cậu không biết lai lịch Trương gia gia sao?"
  "Có hiểu lầm sao? Hứa Dương không có bị đánh..."
  Trong cuộc thảo luận dồn dập, cụm từ "Có hiểu lầm" của Lâm Nam nhanh chóng bị áp đảo.
  Cuộc chiến là một cuộc chiến, nhưng Trương Hân không bắt nạt Hứa Dương Ngọc Trác, Lâm Nam không thể nói dối vào thời điểm này.
  "Bốp" một tiếng, Giang Nguyệt Nhi đập mạnh cuốn sách tiếng Anh trên bàn, cả lớp yên lặng một lúc.
  Giang Nguyệt Nhi: "Ồn ào cái gì? Ai không biết Trương Hân không đánh con gái. Hơn nữa, ngày hôm qua Hứa Dương Ngọc Trác bị như vậy, thì chính cậu ấy khiêu khích người ta!"
  Vốn dĩ Lâm Nam sau khi nghe nửa câu đầu tiên còn nghe được. Khi về phía sau bắt đầu phỉ báng Hứa Dương Ngọc Trác, cô không thể ngồi yên, quay đầu nói với Giang Nguyệt Nhi cách đó mấy hàng "Giang Nguyệt Nhi, cậu với Trương Hân có quen biết không? Bôi nhọ người khác tùy tiện vậy hả. Hứa Dương của chúng ta đã đến văn phòng giải thích với lão sư rồi. Cậu thật không biết xấu hổ sao? Không sợ bị quả báo sao? "

  Nữ sinh trung học cũng có tiểu tổ tông, tuy rằng vẫn sợ người như Trương Hân , nhưng cũng không khỏi khao khát một cô gái như vậy, xem ra cũng muốn bám đùi Trương Hân .
  Đáng tiếc là Trương Hân làm theo cách của cô, những người dám đến với cô, dù là nam hay nữ đều không có kết quả tốt.
  Giang Nguyệt Nhi: "Cậu!"
  "Tôi cái gì?" Lâm Nam không muốn nói chuyện với cô ta nữa, quay đầu lẩm bẩm "Đạo đức giả".
  Trong phòng làm việc, hiệu trưởng đối mặt với vẻ mặt vô hại của Hứa Dương Ngọc Trác mà nhìn Trương Hân bên cạnh, dù cố gắng thế nào cũng không thể liên hệ Trương Hân với những học sinh ngoan hiền chính trực được.
  "Học sinh Trương Hân , sau này những chuyện như vậy phải báo cáo trước với giáo viên..." Cuối cùng, hiệu trưởng chỉ có thể khô khan vắt ra một câu như vậy.
  Khi sự việc được giải quyết, Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân cùng nhau bước ra khỏi văn phòng. Viên Nhất Kỳ đang định mở miệng nói lời cảm tạ, lại nghe thấy Trương Hân lạnh lùng nói: "Tôi làm việc tốt?"

  Trương Hân vẫn đang cầm một trăm nhân dân tệ trong tay.
  Hứa Dương Ngọc Trác ở phía sau cô, ánh mắt trong veo, nhẹ gật đầu cười: "Đúng vậy, bạn học Trương Hân , cậu thật tốt."
  Cô sẽ xem con thỏ trắng nhỏ này có thể hiểu được người không. Khi Trương Hân nhìn thấy nốt ruồi lệ ở khóe mắt Hứa Dương Ngọc Trác một lần nữa, cô cảm thấy kích động.
  Cô lại nhét tiền vào lòng bàn tay của Hứa Dương Ngọc Trác, cau mày đi về phía trước.
  Hứa Dương Ngọc Trác đi theo từng bước nhỏ.
  "Đi theo tôi làm gì?" Kiên nhẫn của Trương Hân đã gần đến cực điểm.
  Viên Nhất Kỳ: "Đại tỷ, bình tĩnh đi! Đều là bạn học! Đừng lo tiểu hoa khôi, tiểu hoa khôi, đại tỷ của chúng ta không có ý này, vừa rồi tớ thật sự cảm ơn."
  Vương Dịch: "Vâng, vâng, tiểu hoa khôi đã cứu mạng chúng ta, cho nên gọi cho chúng ta nếu cậu có bất kỳ khó khăn nào nhá."
  Trương Hân liếc nhìn Vương Dịch
  "Trương Hân ." Thấy cô dừng lại, Hứa Dương Ngọc Trácngẩng mặt cười ngọt ngào, lấy trong túi ra viên kẹo mua được, xé ra rồi nắm lấy một nắm nhỏ "Đừng tức giận. Của cậu đây."
  Lòng bàn tay của Hứa Dương Ngọc Trác là những viên kẹo trái cây nhiều màu sắc, đường giấy trong suốt.
  Chắc chắn, nàng ăn nhiều đường mỗi ngày, chẳng trách nàng có vị ngọt của kẹo trái cây.
  Đừng ăn những thứ quá giàu đường!
  "Tránh xa tôi ra." Trương Hân nhẫn tâm nói xong, đột nhiên nhếch khóe môi, giọng điệu lạnh lùng "Đừng tới gần tôi".
Viên Nhất Kỳ nghe vậy thì sợ hãi, chuyện vừa dứt lời thì đại tỷ lại nổi cơn lôi đình.
  Chiều cao của Trương Hân phát triển rất tốt, lúc này chiều cao của cô đã đạt 1m68. Hứa Dương Ngọc Trác đứng trước mặt cô như một đứa trẻ mặc đồng phục học sinh, cô phải cúi đầu nhìn nàng.
  "Nếu không ăn thì thôi vậy." Hứa Dương Ngọc Trác cẩn thận thu tay lại, chia làm hai cho Viên Nhất Kỳ và Vương Dịch. "Kỳ Kỳ, Nhất Nhất, ăn kẹo đi."
  Trương Hân : "..." là ý gì? Ý cậu ấy là gì? Cậu ấy không có bất kỳ lý do gì để cho Viên Nhất Kỳ và Vương Dịch!
  Trương Hân càng cáu hơn.

(Cover) Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi [Trọng Sinh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ