Quê của Jeno nằm ở một tỉnh ven biển cách khá xa trung tâm thành phố, vậy nên Jaemin vừa mới bước xuống khỏi xe khách đã có thể cảm nhận được chút mùi vị nồng đậm đặc trưng của vùng duyên hải.
Khác hẳn với Seoul phồn hoa, vùng này ắng yên và bình dị. Núi non nhạt mờ nấp sau những áng mây thưa thớt, trời biển xanh vắt, là một nơi vô cùng thích hợp cho người đã ôm vào trong lòng quá nhiều bề bộn.
Jaemin dò theo địa chỉ mà Renjun đưa, dù có là bạn thân nhưng Renjun cũng chỉ nắm được một ít thông tin nhỏ, cũng không rõ cụ thể được nhà Jeno nằm chính xác ở khu nào.
Cái nắng ở những nơi có biển dường như gắt gao hơn bình thường, sau khi lội qua vài khu nhà nhỏ, Jaemin hoàn toàn thấm mệt, mồ hôi trên trán túa ra từng giọt nhễ nhại. Cậu vươn tay quệt một đường, dựa tạm lên bức tường sớm đã phủ đầy rêu xanh nghỉ ngơi một chốc.
Jaemin hẳn chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân khổ sở vì một người, còn là một người ghét cậu. Nhưng đời vốn luôn là như vậy, chưa từng nghĩ đến không có nghĩa là không thể xảy ra. Jaemin luồn tay ra sau cầm lấy chai nước suối nhỏ, cậu bung nắp uống dài hơi, bên tai chợt tràn đến hàng loạt các thanh âm hỗn tạp.
- Thằng khốn đó với con mẹ nó trốn đi cả chục năm nay, khó khăn lắm tao mới lừa được nó về mà bọn mày lại để nó chuồn mất! Bọn mày có còn muốn sống nữa không hả?
- Đại ca, em mà biết được nó đánh nhau giỏi như thế thì em đã gọi thêm vài thằng vào canh nó rồi, sức nó trâu lắm.
Chai nước trong tay đã cạn, Jaemin dùng lực bóp nát sau đó ném vào thùng rác gần đó. Cậu móc trong túi ra tờ địa chỉ có ghi rõ mấy chữ "Lee Jeno" ở góc trên cùng, Jaemin tiến đến chỗ bọn họ, giả vờ va vào rồi đánh rơi mảnh giấy.
- Thật ngại quá. - Jaemin cúi đầu nhặt, cố tình hớ hênh cầm lên phủi phủi.
Một tên trong số chúng tò mò phóng tầm mắt đến mảnh giấy nhỏ trên tay Jaemin, mắt trợn to như vớ được vàng, gã gằn giọng.
- Khoan đã, Lee Jeno? Nó là gì của chú mày?
Gã đàn ông bặm trợn giật lấy mảnh giấy đưa đến gần mắt xem kĩ lưỡng, khuôn mặt hung dữ nhăn nhó, gã ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Jaemin.
- Cậu ta là con nợ của tôi.
Trời xa đất lạ, Jaemin cũng chẳng quen biết ai để có thể tìm ra được Lee Jeno, đành phải dùng cách này nắm lấy một chút thông tin dẫu là ít ỏi.
Tên nọ nhanh như phỗng tiến đến khoác vai Jaemin, thái độ chuyển sang hồ hởi vì tìm gặp được người cùng chung chí hướng.
- Haha được lắm chú em, người cùng một nhà! Anh dẫn chú đến nhà cũ của nó, chú xem cái gì đáng tiền thì lấy con mẹ nó hết luôn cũng được, anh đây chỉ cần cái mạng chó của nó thôi.
Jaemin ghét bỏ gạt cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, quay sang nói:
- Thật ngại quá, tôi là gay, đụng chạm thân thể thế này khiến tôi rất khó xử.
Nụ cười trên môi gã đàn ông bỗng dưng trở dần đê tiện, cánh tay gã di lên chạm vào khuôn mặt nõn trắng luôn tỏ ra không hài lòng.

BẠN ĐANG ĐỌC
NoMin | Muốn đánh nhau đúng không?
FanfictionTừ "Muốn đánh nhau đúng không?" cho đến "Muốn ở bên cậu suốt đời." Lưu ý: toàn bộ chi tiết trong fic đều thuộc về trí tưởng tượng của người viết, chỉ có giá trị trong fanfic. 021121,