Chương 18

1.1K 28 0
                                    

Trả tiền, Jeon Jungkook xách đồ dùng hàng ngày vừa mua, chậm rãi đi ra siêu thị. Một tuần trước, Kim Taehyung bỗng nhiên bị triệu hồi qua tổng bộ công ty ở Anh, sợ tới mức Jeon Jungkook cho rằng công ty lại xuất hiện nguy cơ gì, kết quả chỉ là muốn bàn bạc về vấn đề mở rộng thị trường. Jeon Jungkook có chút buồn bực hít sâu một hơi.

Suốt một tuần, cũng không có cùng Kim Taehyung trò chuyện một cách đàng hoàng, mỗi lần không phải thời gian không đúng, chính là bên kia có chuyện gì đột xuất. Làm cho hiện tại tâm tình của cậu thật không tốt, thế nhưng lại nói không nên lời tình cảm này là thế nào.

Mở cửa, thay đổi dép lê trong nhà, Jeon Jungkook đem đồ đạc tùy tiện để xuống, trực tiếp ngã ngồi vào trên ghế salon. Nhẹ nhàng mà vỗ về bụng dưới, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt. Gần đây cậu có thể là quá hạnh phúc, từ sau khi Kim Taehyung chính thức bày tỏ tấm lòng với cậu, người con trai này quả là muốn đem cậu cưng chiều lên trời, làm cái gì cũng không để cho mình làm, đi làm tan tầm cũng là xe riêng đưa đón.

Thậm chí rất nhiều lúc ở công ty làm việc, Kim Taehyung sẽ lợi dụng chức vụ, gọi cậu vào văn phòng tổng giám đốc nghỉ ngơi, sau đó... sau đó... Jeon Jungkook lắc lắc đầu, đem những tình cảnh ướt át ấy quên đi.

Reng reng reng ~

Jeon Jungkook nhận điện thoại, có chút chờ mong mà a lô

"Bảo bối ơi đang làm gì đấy?" Quả nhiên là Kim Taehyung gọi tới, chắc là mới vừa ngủ dậy, thanh âm có chút lười biếng.

"Vừa mới đi siêu thị..." Vẻ mặt Jeon Jungkook dịu đi, đổi tư thế, đem gối ôm ôm ở trước ngực, trong giọng nói mang theo chút hơi làm nũng.

"Công việc hôm nay có mệt hay không?"

"Cũng được...Hyungie..." Jeon Jungkook cắn môi dưới, trái tim chợt đập hơi nhanh.

"Hử?" Kim Taehyung nhẹ nhàng mà trả lời.

". . ."

"Bảo bối nhớ anh rồi ư?" Kim Taehyung đè nén xuống kích động nho nhỏ, lấy thanh âm bình thường trêu ghẹo.

". . .Ừ, Kim Taehyung, em nhớ anh..."

Hai đầu điện thoại chợt đều rơi vào im lặng Kim Taehyung có chút không tin chớp chớp mắt, cảm thấy là mình xuất hiện ảo giác, mà bên này Jeon Jungkook cũng tốt không khá hơn là bao, khuôn mặt trực tiếp nhuộm đỏ, giữ tư thế đem đầu chôn vào trong gối ôm.

"À..." Kim Taehyung cúi đầu cười rộ lên, trong lòng căng tràn, loại cảm giác này chỉ có tiểu bảo bối ấy có thể cho hắn, mà hắn như thể vừa ăn mật vậy.

"Anh... Khi nào thì trở về?"

"À..." Kim Taehyung hít một hơi, "Không biết nữa, một lúc nữa còn phải qua bên Châu Âu nữa."

"À... Như vậy à." Jeon Jungkook có chút thất vọng mà à ừm nói.

"Anh không ở nhà, em đừng làm gì mệt quá, anh đã cùng Yugyeom nói qua rồi, có việc em kêu cậu ấy, hơn nữa, phải ăn cơm đừng để bụng đói ảnh hưởng đến em và con."

"Ừ..."

" Chờ anh trở về, Kookie."

"...Ừ." Cúp điện thoại, Jeon Jungkook điều chỉnh tâm tình một chút. Mặc kệ như thế nào, mình cũng là một người đàn ông, không thể chuyện gì cũng đều ỷ lại vào đối phương, cậu phải làm chút gì đó, như vậy mới có thể xứng với Kim Taehyung. Một tuần mới, Jeon Jungkook ý chí chiến đấu tràn đầy đi vào công ty, tiếp nhận văn kiện cần phải xử lý, chuyên tâm tập trung tinh thần .

[Chuyển ver] |Vkook| Bảo bối, muốn trốn sao. Đừng hòng!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ