1

2K 198 15
                                    

Kazutora vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên mà cậu gặp Baji. Anh là món quà quý giá nhất mà Chúa đã ban xuống cho cậu. Anh xuất hiện để cứu rỗi cuộc đời cậu, anh cho cậu biết thế nào là định nghĩa của bạn bè, thế nào là niềm vui thật sự, và cả cái cách yêu một người đến tận cùng xương tuỷ.

Vậy mà cậu chỉ toàn mang lại khổ đau cho anh, cậu không khác gì một vết nhơ trong cuộc đời anh, nếu không có cậu thì có lẽ giờ đây anh đã sống tốt hơn rất nhiều.

Thế nên cậu chọn cách rời đi, trả lại cho anh cuộc sống tốt đẹp mà anh đã luôn xứng đáng có.

Tuy nhiên lựa chọn đó thật quá khó khăn với Kazutora. Lần cuối cùng được ngắm nhìn anh, trông anh thật yên bình khi đang chìm đắm trong giấc ngủ. Anh đã thức dậy sau một tuần hôn mê trên giường bệnh kể từ khi ca phẫu thuật kết thúc thành công, đêm đó anh đã bắt cậu hứa rất nhiều điều, anh muốn sau khi thức dậy hai người sẽ cùng đi đến những nơi họ đã cùng nhau đến và làm những việc họ đã cùng nhau làm như ngày xưa cũ. Cậu gật đầu đồng ý tất cả, miễn là anh sẽ yên tâm nghỉ ngơi để lấy sức bình phục, rồi sau này anh sẽ không phải khổ sở vì một người không xứng như cậu nữa.

Kazutora khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn, trong lòng đau đớn như bị ai đó vò xé. Cậu sợ mình sẽ hạ quyết tâm rời bỏ anh nếu như còn ở đây lâu hơn nữa, cậu lập tức quay lưng đi, răng cắn chặt môi để ngăn không cho tiếng khóc bật ra ngoài. Không một ai thấy bóng lưng run rẩy của cậu rời khỏi bệnh viện.

Sau đêm đó cậu cùng mẹ chuyển đến một thành phố khác, mẹ cho cậu nghỉ một năm để học tại nhà, thuận lợi cho việc chữa trị cho cậu. Kazutora cuối cùng cũng thấy được một ích lợi duy nhất của căn bệnh tâm lý cậu đang mắc phải, đó chính là sự quan tâm của mẹ cậu. Bà đã giảm bớt công việc của mình mà chăm lo cho cậu hơn, bà tìm cho cậu bác sĩ tâm lý tốt nhất và góp phần không nhỏ trong việc giúp cậu hồi phục. Ban đầu mọi thứ thật sự rất khó khăn với cậu, cậu còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ vượt qua khỏi bóng ma của quá khứ. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ ổn dần theo thời gian, nó không hoàn toàn biến mất đi, song đã phần nào dịu lại như những cơn sóng nhấp nhô trên mặt biển, đôi khi sẽ lại nổi gió biến thành những trận cuồng phong bão táp, cuối cùng lại biến mất và quay trở về những tháng ngày bình yên.

Cậu được đến trường, kết thêm nhiều bạn mới, sống một cuộc sống như một học sinh cao trung bình thường. Sau khi tốt nghiệp thì cậu dọn ra sống riêng, lại còn may mắn được làm việc tại phòng nhạc của một người quen. Tuy ở nơi xa nhưng lòng cậu vẫn luôn hướng về Touman, cậu đã tận dụng những mối quan hệ của mình để biết thêm thông tin về họ. Cậu đã rất sốc khi biết Touman đã tan rã, nhưng là tan rã trong hoà bình và tất cả các thành viên đều có cuộc sống tốt đẹp hơn. Cả cậu cũng vậy, cậu không thể cứ mãi chôn chân tại chỗ mà nhìn mọi người tiến xa, cậu cũng phải cố gắng mà sống như lời hứa cậu đã lập ra cùng bọn Mikey.

Về phần Baji, cậu đã từng nhớ anh đến quặn thắt ruột gan, nhiều lúc chỉ muốn bỏ lại tất cả mọi thứ để quay về bên anh, để được anh ôm trong vòng tay, để được anh chăm sóc vỗ về. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không làm như vậy, một phần vì không dám, một phần vì không nỡ để nỗ lực rời xa anh đổ sông đổ biển. Cậu biết mình không thể quên được anh, nên cậu cất anh vào một góc nhỏ trong tim, thỉnh thoảng sẽ lấy ra ôm ấp và hồi tưởng. Cậu còn thay đổi cả vẻ bề ngoài của mình để trông giống anh, để luôn nhớ về người cậu yêu thương rất nhiều.

[BajiKazu] Keep you in my armsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ