• paper hearts
• pairing: jeon jungkook x park jimin
• tags: real life, angst, twoshots, lowercase.quà sinh nhật dành cho bạn nhỏ đáng iu, thương em, mến em, nhiều, Oralie Jeikei.
——
jungkook ngẩn người bên khung cửa gỗ tăm tối, đôi tay mỏi mệt rê trên mặt bàn đương vương lớp bụi dày, phảng phất chất chứa muôn vàn tâm sự. tựa như, thương nhớ thật nhiều, anh, anh nào còn đắm chìm trong vô số những mường tượng, tương lai,
mà cái tên đôi mình vĩnh viễn kề cạnh.
hai mươi, hai mươi hai, ở cái độ ta ươm màu tuổi trẻ, có chàng trai kiềm lòng chẳng đặng, trót cuộn lấy ngón út bé tí của người lớn hơn. giữa tiếng pháo hoa râm ran nơi nền trời rực rỡ, có em, jeon jungkook, khẽ rủ rỉ lời yêu bẽ bàng.
yêu bằng tất thảy lòng mình dở dang.
anh, và chỉ anh. đoá hồng duy nhất giữa vườn hoa nhỏ, jeon jungkook cất giữ trong tim mình. jimin, và chỉ jimin. vầng trăng sáng dịu dàng nhất giữa cả đời em vỡ lở, mơ màng.
jungkook chẳng nhớ mình đã thầm trông ngóng bóng hình nhỏ nhắn của người thương từ bao giờ. nhẽ rằng, từ ánh mắt đầu tiên, khi đôi mi jiminie xinh xắn, thấp thỏm tặng em chút ngượng ngùng và ý cười lan rộng đến tận hai vành tai. hoặc chăng, từ khi da thịt nhẵn nhụi ấy mềm mại phủ lên vầng trán em dày, lén lút đặt lại chiếc hôn khẽ, và thanh âm ngọt ngào như phủ bởi hương hoa, dìu dịu rủ rỉ lời yêu cũng chỉ đành, vun vén, chênh vênh.
bởi anh chỉ là một đứa trẻ. một đứa trẻ trót thương bạn nhỏ hoạ hoằn chui vào cõi miên man anh vụng về giấu giếm, say, đắm, thiếu niên đượm màu nắng, mang cả thanh xuân vấp víu khói sương. khói sương của một đời jimin nguyện rằng sa ngã.
vì em, chỉ em, và mình em.
mà chẳng hay dịu dàng của anh vốn dĩ đã bạt ngàn khắp cõi thương em rồi. và, anh ơi, em cũng nhung nhớ anh, cần anh, mong anh,
suốt hàng tá những đêm dài, dẫu ở busan, hay giữa seoul tấp nập, xa hoa.
jungkook vẫn muốn anh.
anh, và chỉ anh.
——
jimin tan vỡ trong phòng tập, độ hai ba giờ sáng, lần thứ vô vàn. anh ôm chặt lồng ngực hoang hoải, giấu kín từng làn nước mắt chật vật hoen mi. jimin nghẹn ngào trong những oan, tủi; anh bể nát bởi biết bao lời cay nghiệt, vô cớ săn đón một anh,
vầng trăng lỡ dở, ngỡ ngàng.
thành thật thì, hai nhăm, jimin đã sớm quen với những tang thương trằn trọc, vất vưỡng sống cho qua hàng nghìn đêm lấm tấm nhọc nhằn, để khi nắng gieo mình, mặt trời ửng đỏ, anh sẽ lại mỉm cười, làm đoá hoa giải ngữ, làm bé con miết mải dịu dàng.
thương dẫu là ai trọn vẹn, hoặc rằng, dở dang.
jimin đã ôm taehyung ngủ, suốt những ngày cậu nhớ bà, nhớ nhà, cả những bận đương lớn ta lạc lõng giữa phồn thị, xa hoa. jimin đã nghịch ngợm áp mình lên tấm lưng kiên cố của anh hobi, càm ràm rằng anh giỏi giang đến mức bạn nhỏ phải ghen tị cỡ nào, rằng anh thật đẹp trai, và rằng, anh hobi xịn xò quá đi mà.
BẠN ĐANG ĐỌC
|kookmin| • songfic series
Hayran Kurgunhững gì anh, em, ta từng cất tiếng ca. tất thảy những dịu dàng truyền tải nơi những bài hát ngập màu thương nhớ, An đem về, viết thành những chuyện tình mình, đôi ta, jimin, jungkook. falling • một falling khác • paper hearts