Chương 30

2K 132 13
                                    

Mẫn Doãn Kỳ cười tự giễu ném điện thoại lên ghế sofa. Ngay sau đó cả người cũng nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trong đầu không ngừng nhớ tới đêm đó, anh không để ý đến Phác Trí Mân khóc lóc cầu xin, cố tình phát tiết dục vọng trên người cậu. Thân thể Phác Trí Mân gầy yếu nằm trên giường xoay lưng về phía anh, cũng không nhúc nhích, toàn thân cẩn thận cuộn tròn, một màn này làm anh muốn đánh mình một trận.

Bởi vì sợ mình không kiềm chế được lần nữa, Mẫn Doãn Kỳ đành ở lại công ty. Anh thừa nhận Đường Tịnh Thi nói đúng. Anh đúng là ăn giấm chua của Hứa Minh Thành, hơn nữa giấm chua còn bay đầy trời.

Những bức ảnh kia anh biết có người cố ý chụp, anh không nên cầm nó. Có thể thấy trong tấm ảnh kia Hứa Minh Thành đưa tay sờ đầu Phác Trí Mân, anh liền hận không thể làm thịt người đàn ông kia. Phác Trí Mân là người của anh, anh cũng lấy về nhà rồi. Tại sao Hứa Minh Thành còn chạm vào cậu?

Mà điều làm Mẫn tức hơn là, Phác Trí Mân - người con trai ngu ngốc này không hiểu được phải né tránh. Biết rõ anh sẽ tức giận, vẫn đi gặp Hứa Minh Thành, còn nhận lấy quà của anh ta. Hờn dỗi này Mẫn Doãn Kỳ không nói cho ai, buồn bực giấu trong lòng.

Việc ly hôn Mẫn Doãn Kỳ chưa từng nghĩ qua. Đường Tịnh Thi cho rằng anh là loại người tuỳ tiện đem ly hôn giắt ngoài miệng sao? Anh từng nói qua với Kim Nam Tuấn, tuyệt đối sẽ không ly hôn. Cho dù Phác Trí Mân muốn, anh cũng sẽ không đồng ý.

Mẫn Doãn Kỳ chưa từng quá nhớ nhung người nào. Một tháng nay, chỉ cần yên tĩnh là không lúc nào anh không nhớ tới Phác Trí Mân. Vì thế mỗi ngày anh đều làm việc, làm chính mình mệt đến mức nằm lên giường liền ngủ. Nếu không chính là uống rượu, một khi uống say, trong lúc mơ mơ màng màng, nghĩ đến cậu sẽ không quá khó chịu. Có lẽ anh không nên hẹp hòi như vậy. Rõ ràng Phác Trí Mân cũng hèn mọn nghĩ cách lấy lòng anh nhưng anh vẫn hờ hững với cậu. Anh đúng là người đàn ông thiếu sự khoan dung.

Đợi qua hết đợt bận này, vừa lúc là lễ mừng năm mới, anh sẽ về nhà đem Phác Trí Mân ôm vào trong ngực, hò hét làm cậu vui vẻ. Nhờ ý nghĩ này, phiền muộn hơn một tháng qua cũng tiêu tan đi không ít. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi nửa giờ, kiểm tra giấy tờ để chiều mai đi gặp khách hàng ở Hồng Kông một lần nữa. Đang tính rửa mặt định đi ngủ nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.

Có thể gọi đến điện thoại riêng của anh, trừ người nhà anh ra thì chính là bạn bè nhà họ Mẫn. Mà gọi nhiều lần như vậy không phải mẹ thì còn ai vào đây?

-"Đại Kỳ, con đang ở đâu?" Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến thanh âm bất mãn của mẹ Mẫn.

-"Công ty"

Mẫn Doãn Kỳ liếc mắt nhìn dãy số trên điện thoại, là số điện thoại của mẹ Mẫn ở Đài Loan. Vậy tức là lúc này bà đang ở đây.

-"Con cùng tiểu Mân xảy ra chuyện gì? Mẹ vừa mới xuống máy bay về đến nhà, trong nhà ngay cả một bóng người cũng không có"

-"Tiểu Mân đi ăn cơm với anh trai em ấy, muộn một chút mới về. Mẹ không phải năm sau mới muốn trở về, sao giờ lại ở đây?"

-"Cũng không phải do a Thần rốt cuộc cũng quyết định về Đài Loan sao? Nó đồng ý làm việc ở bệnh viện trên danh nghĩa người của Mẫn thị. Mẹ trở về nói trước với viện trưởng cùng các đồng nghiệp"

Edit - [Yoonmin] Mua em một trăm đêm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ