Chương 47

3.3K 214 39
                                    

Khương Trì đem điều hòa bên trong xe chỉnh nhiệt độ thấp đi.

Nhìn sườn mặt Lục Cảnh Thư trơn nhẵn, làn da tinh tế như là giấy Tuyên Thành, khi viết nhanh nhất định sẽ rất thông thuận.

Nghĩ như vậy, nàng vòng tay ra sau xem xét, sờ khóa kéo túi tote, kéo ra một chút, lấy ra một thỏi son môi từ bên trong.

Nàng dùng miệng cắn cái nắp, son môi ở bên sườn mặt của Lục Cảnh Thư bắt đầu nhẹ nhàng hoạt động.

Trên mặt vẽ chính là một con hồ ly, ngực nhô mông vểnh.

Thực phù hợp với hình tượng của Lục Cảnh Thư trong lòng nàng.

Vẽ xong, nàng còn không kịp nâng cổ tay, mí mắt Lục Cảnh Thư run rẩy, sau đó mở mắt.

Hai mắt kia rất đẹp, xuyên thấu qua độ cong sợi tóc, có thể tinh tường nhìn thấy hoa văn trong con ngươi.

Nhưng dù vậy, Khương Trì vẫn bị hoảng sợ.

Miệng nàng còn cắn nắp son môi, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Chị, chị không ngủ sao?"

Nuốt nuốt nước miếng xuống cổ họng, Khương Trì vội vàng đem công cụ gây án thu hồi, đôi mắt nhìn giữa trán Lục Cảnh Thư, lòng có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Em...... Em chính là nhất thời ngứa nghề, để em lau cho chị."

Nói xong, nàng đem son môi thả vào túi, lấy ra bao khăn giấy ướt.

Lục Cảnh Thư vẫn duy trì động tác như cũ, cũng không để ý, giọng nói lười biếng: "Trở về lại lau đi. Tôi còn tưởng rằng đây là sự trừng phạt của A Trì chứ, trong lòng rất thất vọng."

Ha???

Khương Trì nghe được có chút ngốc.

"Chị thất vọng cái gì?"

"Trừng phạt loại này quá nhẹ, tôi sẽ không nhớ kỹ bài học," chóp mũi Lục Cảnh Thư áp vào xương quai xanh của nàng, "Em không lưu tình mà giáo huấn tôi, ồ, lần trước em nói cái gì mà dụng cụ của người lớn, nghe giống như bộ dáng rất hung dữ."

"Nhất định phải làm tôi nhớ thật kỹ nha, chị~."

Hô hấp ướt nóng cùng với môi mềm ở trên xương quai xanh của nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm.

!!!

Khương Trì nghe xong tê dại hết người, Lục Cảnh Thư lãng *đến mức  nàng suýt cho rằng các nàng đang ở bên bờ biển.

*phóng túng, buông thả ngoài ra còn có nghĩa là sóng.

"Ban ngày ban mặt chị đứng đắn chút."

"Cho nên buổi tối là được sao?"

"Chị đừng cảm thấy em gần đây bị bong gân thì không thu thập được chị," Khương Trì trừng mắt nhìn nàng một cái, "Thành thật chút, trở về ngoan ngoãn đi ngủ."

Lục Cảnh Thư nhịn cười, ngồi thẳng dậy, bả vai dựa vào ghế, "Sẽ không, tôi trước nay đều không có hoài nghi năng lực của Trì đại mãnh 1."

"......"

Khương Trì lựa chọn xem nhẹ lời nói có một chút âm dương quái khí của nàng, nhướng mày, "Đó là đương nhiên."

Nàng hôn xong liền chạyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ