Chương 1

197 6 0
                                        

Hắn là Phác Xán Liệt hơn cậu một tuổi, hai người quen nhau từ ngày học cao trung. Ngày đó Bá Hiền là một cậu bé từ vùng quê nghèo lên thành phố học trường cao trung Cẩm Giai - một ngôi trường nổi tiếng vùng Đông Bắc. Tuy là ngôi trường nổi tiếng với điều kiện tốt, thành tích đứng thứ nhất thứ hai trong vùng nhưng Cẩm Giai cũng có không ít tin đồn xấu nhất là về bạo lực học đường. Vì gia cảnh nghèo khó, xuất thân không bằng các bạn trong trường cậu luôn mang trong mình sự tự ti và nỗi lo sợ bị bắt nạt.

Nhập học cả tháng trời nhưng Bá Hiền không giám nói chuyện với ai, quãng đường đi của cậu mỗi ngày đều là từ kí túc xá đến lớp và từ lớp về kí túc xá. Bá Hiền nghĩ cứ như vậy sẽ không ai để ý đến cậu nhưng có lẽ cách tính này của Bá Hiền đã lầm cậu bị mọi người xung quanh coi như kẻ lập dị, bạn bè không dám bắt chuyện, mấy tên đầu gấu cũng dần xem cậu như nơi trút giận vì có đánh cậu cũng chẳng phản kháng chúng.

Cho đến một ngày, Bá Hiền đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về kí túc xá thì nghe tiếng người ngoài cửa lớp gọi lớn tên cậu:

"BIÊN BÁ HIỀN!! MAU RA ĐÂY!"

Cậu thở dài, lê tấm thân gầy guộc bước ra cửa, cậu cũng chẳng ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy tên đứng ngoài đợi cậu chừng 5 6 tên mắt trợn trừng hung hãn

" MÀY CÂM À? Để ai gia gọi nửa ngày mới vác cái mặt chó của ngươi ra!"

" Các người lại tới tìm tôi trút giận sao?"

Từ Lưu cười khẩy : " Tên tiểu tử nhà ngươi cũng thông minh đấy! hôm nay ai gia có chút khó chịu trong người"

Hắn xông lên túm cổ áo Bá Hiền lôi đi. Cậu không hề phản kháng vì cậu biết mấy tên này gia thế giàu có cha mẹ chúng đều là người có quyền thế, nếu đánh bọn chúng e rằng không những cậu sẽ không còn đường sống mà gia đình cậu cũng sẽ liên lụy, hơn nữa cậu chỉ có một mình căn bản là địch không lại bọn chúng.

Từ Lưu kéo cậu đến góc một góc kín, ít người qua lại. Hắn kêu mấy tên đàn em giữ chặt cậu rồi ra sức xuống tay. Từng cú đấm của hắn giáng xuống thân ảnh nhỏ bé của Bá Hiền Cậu đau đến ứa nước mắt nhưng vẫn cắn chặt môi không kêu la chút nào. Càng thấy Bá Hiền im lặng Từ Lưu càng mạnh tay

" Tên tiểu tử này ngươi cứng đầu thật đấy, hôm nay ta phải đánh cho ngươi biết cứng đầu thì phải trả giá như thế nào!"

Hắn vung chân lên chuẩn bị đá cho Bá Hiền một cước. Cậu nhắm mắt chờ đợi nhưng một lúc lâu sau chỉ nghe thấy tiếng Từ Lưu chửi lớn

" CON MẸ NÓ! Đứa nào to gan dám đạp ai gia?"

" Từ Lưu! Cậu không thể sống đàng hoàng chút sao? Tính trở thành lão đại của trường Cẩm Giai thì cũng phải nhớ tới Phác Xán Liệt tôi chứ"

Từ Lưu lúc này mới phủi quần áo đứng dậy " Phác Xán Liệt, chuyện của tôi liên quan gì đến cậu?"

Bá Hiền ngước mặt lên, cậu thấy một người thân hình cao lớn tuy không quá xuất sắc đẹp trai như những nam chính trong tiểu thuyết nhưng khuôn mặt toát lên sự nam tính mạnh mẽ, đôi lông mày dậm khẽ cau lại tỏ vẻ khó chịu nói chuyện với Từ Lưu:

[ChanBaek] NGƯỜI BẢO VỆ HẠNH PHÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ