Ngồi trên xe cả nửa ngày trời cuối cùng Biên Bá Hiền cũng đã đến nhà, nơi đây là một vùng nông thôn có chút hẻo lánh xung quanh bao phủ bởi rừng núi. Xuống xe, Bá Hiền phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới vào đến thôn của cậu. Nhìn từ xa thấy quán ăn nhỏ của nhà mình đang đông đúc khách khứa Bá Hiền nở nụ cười chạy nhanh về phía nhà mình.
" Hiền Hiền về rồi ông ơi" bà Cẩm Duệ nhìn thấy cậu thì không khỏi vui mừng vội hô lớn thông báo cho chồng mình là Biên Tư Quân đang lúi húi trong bếp nấu đồ ăn cho khách.
Nghe tiếng vợ gọi, ông Biên cũng tươi cười mà nhìn con trai nhỏ
" A Bá Hiền về rồi à? Mau cất đồ đạc vào đi"
Bá Hiền đem đồ đạc cất vào trong nhà xong vội chạy ra xắn tay áo lên muốn giúp ba mẹ một tay.
" Ba để con làm cho"
Ba Biên gạt tay cậu ra " Con vừa mới về ngồi nghỉ ngơi đi"
Má Biên cũng từ bên ngoài mà nói vọng vào
" Ba con nói đúng đấy! đi vào nghỉ ngơi đi đợi ba mẹ xong việc sẽ gọi con ra ăn cơm"
" Vậy...vậy con đi vào nha" Biên Bá Hiền híp mắt cười.
" Mau đi đi"
Bước vào phòng mình nhìn một lượt, mới rời khỏi đây chưa đến một năm mà xung quanh đã toàn bụi, có vẻ ba mẹ cậu rất tất bật với quán ăn nên phòng cậu cũng chẳng có ai dọn dẹp. Lau chùi qua một chút rồi Bá Hiền mở vali ra đem đồ đạc bên trong xếp gọn vào trong tủ. Xong xuôi cậu mới cầm điện thoại lên, từ lúc lên xe cậu luôn cất điện thoại trong túi vì trên đường đi xe không ngừng rung lắc nên cậu cũng chưa lấy ra xem một lần nào. Vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy tin nhắn của Phác Xán Liệt môi cậu cong lên soạn tin gửi đi.
" Vừa mới về mà đã thấy nhớ em rồi à?"
Đợi một hồi chẳng thấy người kia trả lời Bá Hiền thầm mắng " Đáng ghét! Rõ ràng nói nhớ mình vậy mà không trả lời tin nhắn" . Cất điện thoại đi, chắc do đi xe đường dài ngồi trên xe cả nửa ngày nên lưng cậu có chút mỏi nằm xuống giường ngủ một giấc, mặc kệ cho sự ồn ào náo nhiệt của thực khách bên ngoài cậu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Vừa nhắm mắt Bá Hiền đã mơ thấy Xán Liệt trong mơ cậu thấy hắn khóc, ánh mắt hết sức bi thương.
"Xin lỗi Bá Hiền, anh không thể bảo vệ cho em, anh thật sự xin lỗi " hắn cầm chặt lấy tay cậu.
" Anh không thể ở bên em được nữa, không có anh em đừng buồn nhé" Rồi hình bóng Xán Liệt từ từ tan biến.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, đên khi tỉnh giấc thì cũng trời đã chập tối. Biên Bá Hiền ngồi dậy ngây ngốc trong đầu thầm nghĩ đến giấc mơ vừa nãy cảm thấy có chút buồn cười sao mình lại có thể mơ giấc mơ hết sức vớ vẩn như vậy được nhỉ. Lấy lại tỉnh táo cậu cầm lấy điện thoại mở lên để kiểm tra tin nhắn. Phác Xán Liệt vẫn chưa trả lời cậu, lúc này Bá Hiền trong lòng nổi lên một cơn khó chịu thẳng thắn ấn số Xán Liệt gọi đi.
Tút....Tút......Tút.....
Biên Bá Hiền đã gọi đến năm sáu lần, đáp lại cậu chỉ là nhũng hồi chuông dài vô tận. Lại nghĩ đến giấc mơ kia không khỏi rùng mình một cái. Vỗ ngực trấn an bản thân, Biên Bá Hiền đứng dậy bước vội ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ChanBaek] NGƯỜI BẢO VỆ HẠNH PHÚC
أدب الهواةHạnh phúc là gì? Người chưa có được thì khao khát tìm kiếm, kẻ có được rồi lại không trân trọng làm mất đi...? Thể loại: Đô thị hiện đại, ngược, si tình công, đanh đá thụ, gương vỡ lại lành Tác giả: Tô Đường Nhi