Chương 56

49 2 0
                                    

Vị bác sĩ nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi ra vẻ có phần ngập ngừng nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị Phác Chính Hào cướp lời.

" Không tới lượt cậu bố thí, con trai tôi tôi tự hiến!"

Nói xong liền vung tay đẩy cậu ra, Bá Hiền vẫn kiên định nắm lấy tay Phác Chính Hào.

" Phác lão gia, bây giờ không phải là lúc chúng ta đôi co chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu được Xán Liệt hơn nữa cần phải kiểm tra mức độ tương thích rồi mới có thể quyết định ai là người hiến thận vậy nên xin ngài....hãy cho tôi thử"

Phác Chính Hào nhìn Bá Hiền trân thành như vậy chợt giống như vừa giác ngộ được điều gì đó mà an tĩnh trở lại nhìn xuống sàn nhà thở hắt ra một hơi xung quanh chợt rơi vào vài giây tĩnh lặng cho đến khi Bá Hiền lên tiếng.

" Bác sĩ giờ chúng ta có thể đi kiểm tra luôn không?"

Vị bác sĩ kia nhanh chóng gật đầu.

" Được, được mời hai vị đi theo tôi"

Bước được vài bước Bá Hiền sực nhớ tới điều gì đó cậu vội quay đầu nhìn Chung Đại đang hai tay chống nạnh tức giận nhìn cậu từ nãy tới giờ, Bá Hiền không nghĩ nhiều chạy tới kéo Chung Đại đi theo mặc kệ cho người kia đang không ngừng buông lời mắng mình.

" Con mẹ nó Bá Hiền não cậu có vấn đề rồi đúng không? Cậu xem vết thương trên người cậu còn chưa lành cậu còn muốn hiến thận"

Bá Hiền vẫn điềm tĩnh.

"Chỉ là kiểm tra thôi mà, nếu như thận của tôi không tương thích thì cho dù tôi muốn hiến cũng lực bất tòng tâm"

Chung Đại ngán ngẩm bĩu môi.

" Chỉ là kiểm tra thôi cậu kéo tôi theo làm gì? Tôi tuyệt đối không hiến thận của mình cho ai đâu"

Bá Hiền cười nhẹ.

"Cậu không muốn hiến sao tôi có thể ép cậu được, kéo cậu đi theo coi như hộ tống tôi"

Sau khi kiểm tra xong xuôi Bá Hiền cùng Chung Đại quay trở về phòng của mình, Bá Hiền chậm chậm đi tới giường ngồi xuống nhìn Chung Đại bận rộn sắp xếp đống đồ đạc trên bàn.

" Ban nãy không phải cậu nói sẽ không hiến thận của mình cho ai sao? Tại sao cậu lại kiểm tra?"

Chung Đại nghe cậu hỏi cũng chợt sững sờ dừng động tác của mình lại vài giây, chớp mắt như suy nghĩ gì đó rồi ngồi xuống ghế.

" Nhìn hai người các cậu khổ như vậy tôi thật không nỡ làm ngơ đứng nhìn, giúp được chừng nào hay chừng đó"

Bá Hiền nhìn Chung Đại khóe mắt rưng rưng cậu chạy lại ôm chầm lấy người bạn của mình rồi khóc đến nói năng lộn xộn.

" Chung Đại...có được người bạn như cậu thật tốt" 

...

Sáng hôm sau ba mẹ Bá Hiền cuối cùng cũng quay trở lại. Trong phòng bệnh Chung Đại đang giúp Bá Hiền mặc quần áo thấy ba mẹ Bá Hiền xách tới túi đồ lớn vội chạy tới giúp một tay, Cẩm Duệ xua tay nhìn Chung Đại cười.

[ChanBaek] NGƯỜI BẢO VỆ HẠNH PHÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ