Chương 23

52 2 0
                                    

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào trong phòng làm Phác Xán Liệt nhíu mày tỉnh giấc từ từ mở mắt đầu óc vẫn hơi choáng váng, hắn ngồi dậy ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Một không gian tuy không rộng lớn xa hoa nhưng trông vô cùng ấm áp, đúng như những gì mà hắn nghĩ Bá Hiền trang  mọi thứ theo sở thích của cậu, tường nhà được dán giấy màu kem nhẹ còn dán vài ba tấm poster phim hoạt hình. Trên bàn phòng khách có một chậu cây nhỏ, trang trí có phần màu mè nhưng lại hài hòa đến lạ.

Xán Liệt vươn người đứng dậy, có lẽ vì cả đêm nằm ngủ trên ghế sopha nên lưng hắn hiện giờ thực rất mỏi. Xán Liệt đi vào bếp trên cửa tủ lạnh dán một mẩu giấy nhỏ.
" Tôi nấu chút canh giải rượu và cháo ở trên bếp tỉnh dậy nhớ ăn, tôi phải đi làm trước đây"
Đọc xong khóe môi Phác Xán Liệt bâgs giác mà cong lên, hắn tiến tới mở nắp nồi ra vẫn còn hơi nóng có lẽ Bá Hiền mới đi chưa được bao lâu. Nếm thử một miếng Xán Liệt mỉm cười gật gù, đây là lần đầu tiên hắn được thử món Bá Hiền nấu hắn vui tới mức xém chút không kiểm soát nổi bản thân. Dọn đồ ăn ra bàn nhưng tay thì cầm mẩu giấy ngắm nhìn thật kĩ từng nét chữ một. Thú thật tối qua hắn có uống rượu nhưng không say tới mức đó, chỉ là mượn rượu để được hồ đồ mà thôi. Kế sách của Thế Huân quả thực hiệu quả, mặc dù chỉ là ngủ trên sopha nhưng là sopha nhà Bá Hiền thì bao lâu Xán Liệt cũng chịu.

Biên Bá Hiền ngồi làm việc nhưng đầu óc thì như treo trên mây. Cậu không ngừng nghĩ tới mấy lời của Phác Xán Liệt. Người đời thường nói con người khi say thường sẽ nói ra những lời thật tâm nhất thế nhưng đối với Xán Liệt thì Bá Hiền có chút nghi ngờ. Nếu quả thực hắn yêu cậu, hắn nhớ cậu thì tại sao lại đồng ý đính hôn với người khác? Tại sao đến tận bây giờ mới tới tìm cậu?? Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, Bá Hiền lắc lắc đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc.

Đến trưa cửa phòng làm việc của Bá Hiền chợt vang lên tiếng gõ cửa. Chẳng đợi cậu lên tiếng người nọ đã đẩy cửa đi vào, là Phác Xán Liệt. Hắn đi vào cầm chùm chìa khóa trên tay lắc lắc.
" Tôi đến đưa chìa khóa nhà cho em"

Lông mày Bá Hiền lúc đầu hơi nhướn lên nhưng rất nhanh lại hạ xuống, nhìn Xán Liệt không chút biểu cảm.

" Anh để đó đi"

Phác Xán Liệt đặt chùm chìa khóa lên bàn nhưng không rời đi mà đứng nhìn Bá Hiền, thấy thế cậu lại hỏi.

" Còn chuyện gì sao?"

Xán Liệt nhìn cậu cười nhẹ.

" Không có, chỉ là muốn cảm ơn em"

Bá Hiền không nhìn hắn, ánh mắt chỉ tập trung vào màn hình máy tính trước mặt.

" Không có gì, ai gặp người say rượu bất tỉnh giữa đường cũng sẽ làm thế thôi"

Lòng Xán Liệt nghe xong câu này có chút nhói lên nhưng hắn vẫn cười mà nói tiếp.

" Tối em rảnh không?"

" Làm gì?"

" Muốn mời em đi ăn một bữa coi như cảm ơn chuyện em đã nấu bữa sáng cho tôi"

" Không cần đâu, anh về đi, tối nay tôi không rảnh"

Tâm trạng Phác Xán liệt trùng xuống trĩu nặng nụ cười trên môi dần trở nên gượng gạo.

[ChanBaek] NGƯỜI BẢO VỆ HẠNH PHÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ