Chương 4

103 4 0
                                    

Từ ngày Lạc Lạc trở về Phác Xán Liệt cư xử càng kì lạ, hắn dành ít thời gian cho Bá Hiền hơn, cũng ít dần việc thể hiện tình cảm với cậu. Mỗi lần hai người đi cùng Lạc Lạc Phác Xán Liệt càng trở nên lạnh lùng cứ như thể hắn sợ điều gì đó vậy. Thế nhưng Biên Bá Hiền cũng chẳng để tâm vài thay đổi nhỏ đó cậu nghĩ có thể là do áp lực chuyện học hành vì Xán Liệt năm nay đã là năm cuối hắn học cao trung phải chuẩn bị rất nhiều cho kì thi đại học cậu không muốn cho hắn thêm phiền muộn gì nữa. Ngày nào Xán Liệt cũng ở lại trường học đến đêm muộn mới về kí túc xá. Bá Hiền ngày ngày đi về một mình, trên con đường quen thuộc ấy giờ chỉ còn một mình cậu, vừa đi vừa nhìn bóng mình in dưới đất Bá Hiền lững thững bước về kí túc xá.

Gần đến nơi cậu bắt gặp Lạc Lạc đang ngồi một mình dưới sảnh cậu cất tiếng chào

" chị Lạc Lạc! sao ngồi đây một mình vậy?"

" À, Xán Liệt quên đồ tôi tiện đường nên về lấy giúp cậu ta" Lạc Lạc mỉm cười đáp

Phác Xán Liệt cả ngày hôm nay đã không nói chuyện gì với cậu, giờ hắn quên đồ mà dám nhờ Lạc Lạc về lấy đồ ở kí túc xá nam, là con gái một thân một mình đến khu này đoạn đường còn vắng vẻ, tên Xán Liệt này quả thật không biết suy nghĩ. Trong đầu cậu thầm trách.

" Chị tới đây một mình như vậy không an toàn đâu, đợi em về cất đồ rồi em đưa chị về" Bá Hiền nhanh chóng chạy về phòng cất đồ đạc.

Trên đường đưa Lạc Lạc về hai người không ai nói một câu, xung quanh im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc. Không muốn duy trì cái không khí lạnh lẽo này Bá Hiền cất giọng

" Chị Lạc Lạc! chị và Xán Liệt hai người là quen nhau từ nhỏ sao?" dù đã nghe Xán Liệt kể nhưng để bắt chuyện thì cậu vẫn phải hỏi câu này

Thấy cậu hỏi vậy Lạc Lạc cũng từ từ mà đáp lại

" Ừm, hồi đó nhà chị và nhà cậu ta là hàng xóm sát vách nên chơi với nhau mỗi ngày. Hồi bé Xán Liệt còn nằng nặc đòi cưới chị nghĩ lại thực mắc cười"

" Ha ha" Bá Hiền cười khích lệ

" Hồi bé Xán Liệt là một đứa nhỏ nhát gan, cậu ta sợ mọi loại côn trùng luôn. Nhìn thấy chúng cậu ta sẽ hét ầm lên hông biết giờ lớn rồi cậu đã hết sợ chưa" được gãi đúng chỗ ngứa, Lạc Lạc cứ như vậy mà kể hết chuyện ngày xưa của cô và Xán Liệt có Bá Hiền nghe. Đột nhiên Lạc Lạc quay sang nhìn Bá Hiền hỏi
" Bá Hiền cậu có nỗi sợ gì không?"

Đang đắm chìm trong cậu chuyện của Lạc Lạc tự dưng bị hỏi khiến cậu có chút giật mình

"Nỗi sợ sao? Hmm à! Có, em sợ ở một mình trong bóng tối" Bá Hiền hồn nhiên trả lời

" Tại sao lại sợ?" Lạc Lạc cũng tò mò mà hỏi

Bá Hiền nhớ lại " Hồi nhỏ nhà em rất nghèo, lúc đó em chừng sau bảy tuổi theo ba mẹ ra nông trường làm thuê, cũng vì nghịch ngợm nên em trốn trong nhà kho rồi ngủ quên mất khi mở mắt dậy thì xung quanh chỉ còn một màu tối đen, em cố gắng tìm lối ra nhưng mãi cũng không thấy, tối đó còn rất lạnh nếu ba mẹ không tìm thấy em sớm em nghĩ đã không thể đứng đây với chị, nghĩ lại thực sự rất đáng sợ"

[ChanBaek] NGƯỜI BẢO VỆ HẠNH PHÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ