03.

1.1K 169 42
                                    

Author: 拦托艺术家 @ weibo / aiyaqiezhu @ AO3
https://archiveofourown.org/works/31637291/chapters/78293117

Tui bắt đầu update truyện này trước nha 💃
——————-

Em bảo vệ đáng iu:

Tô thịt gà kia dường như vô hình trung đã kéo lại gần quan hệ giữa hai người, trước đây Trương Triết Hạn chỉ đợi sắp tan học mới từ trên tường tháo xuống chuỗi chìa khóa leng keng rung động, bước chân nhẹ nhàng hướng đến lớp học của Cung Tuần, gần...

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tô thịt gà kia dường như vô hình trung đã kéo lại gần quan hệ giữa hai người, trước đây Trương Triết Hạn chỉ đợi sắp tan học mới từ trên tường tháo xuống chuỗi chìa khóa leng keng rung động, bước chân nhẹ nhàng hướng đến lớp học của Cung Tuần, gần đây vài buổi lại bắt đầu vào giữa tiết học lặng lẽ men theo bờ tường tiến vào lớp, ngồi ở dãy sau cùng, nghe giáo sư Cung giảng bài cái hiểu cái không. Nói thẳng thì cậu nghe không hiểu lắm, những cái tên dài dằng dặc cùng với phân chia giai cấp hà khắc của thế kỷ trước đối với cậu quá mức xa xôi, trong thế giới của cậu có rất nhiều sầu khổ, lạc quan cùng thản nhiên, thế nhưng ngay cả một cái cà vạt cũng sẽ không xuất hiện. Những câu chuyện hoặc thê mỹ hoặc dâng trào ẩn chứa tầng ý nghĩa thâm sâu ấy cậu không thể nào biết được, chỉ có một việc duy nhất bày ra bên ngoài mà cậu có thể dễ như trở bàn tay đưa ra kết luận —— giáo sư Cung lúc dạy học rất đẹp, đặc biệt đẹp.

Trời sinh Trương Triết Hạn tính tình rộng rãi thuần lương, tuy cuộc sống kham khổ nhưng vẫn luôn nỗ lực sinh hoạt, sống lưng luôn thẳng tắp, ngay cả khi bên trên là gánh nặng không hề nhẹ. Cậu rất ít khi hâm mộ ai, Cung Tuấn là người thứ nhất, ngay cả khi cậu ngồi ở hàng cuối cùng vẫn có thể nhìn thấy rõ khớp xương tay của Cung Tuấn —— trắng nõn tinh tế, một vết chai cũng không có, vẫn luôn di chuyển giữa con chuột, phấn viết, và tay lái, yêu kiều lại tự phụ. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay hơi khô khốc của bản thân, móng tay cắt dán sát da thịt, không hề có mỹ cảm gì đáng nói, lòng bàn tay có một vết chai không lớn không nhỏ, cứng rắn, giống như con người cậu. Cậu không nhớ nổi thời thơ ấu cậu đã từng có một đôi tay mềm mại hay không, những ký ức xa xôi đó tựa như năm xưa cậu bước lên chiếc xe lửa sơn màu xanh đi vào thành phố, một đi không trở lại.

Hôm nay Cung Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vạt áo vẫn như cũ gọn gàng nhét vào lưng quần tây bằng vải rũ cắt may đẹp đẽ, eo nhỏ chân dài hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, huống chi trên sống mũi còn có cặp mắt kinh gọng vàng, đặc biệt phù hợp mới ấn tượng nguyên bản về một người giáo sư trong lòng Trương Triết Hạn.

Giáo sư Cung lúc này thẳng người đứng trên bục giảng lật một quyển sách, bìa cứng ở trong tay anh giống như một pháp khí, quyến rũ lại chịu đựng ghen ghét. Anh thong thả ung dung đọc diễn cảm, thanh âm trầm thấp bình tĩnh, mắt kính gọng vàng theo động tác cúi đầu thjong thả của anh mà ngầm bị đẩy lên một ít, Trương Triết Hạn ngồi ở phía dưới nhìn anh, giống như lữ nhân vội vàng bước đi ngẩng đầu nhìn lên núi cao.

[Tuấn Hạn] Trăng trònNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ