C36: Bách quỷ chi trận

141 25 4
                                    

"Nhìn kìa, có sơn động!" Một đạo sĩ chỉ về phía bên phải.

Mọi người quay sang, quả nhiên thấy bên phải vách đá có một hang động đủ cho ba người cùng chui lọt, bên trong tối đen như mực nhìn không thấy đáy. Trong động tỏa ra luồng âm khí lạnh lẽo.

"Đó là hang ổ của tà vật, nhất định Thiệu công tử đang bị bắt bên trong!" Hai mắt Hồ Phúc sáng lên, hắn cầm kiếm gỗ đào định xông thẳng vào hang.

"Đợi đã!" Bạch Duật vội kéo hắn lại, quan sát kĩ thấy xung quanh cửa động tỏa luồng âm khí quen thuộc cực giống của nữ quỷ, vì thế nhắc nhở, "Đạo hữu, động này âm khí rất nặng, bên trong có thể có lệ quỷ, vẫn nên hành động cẩn thận thì hơn.”

"Hừ, chỉ âm khí mà thôi. Chúng ta đều là người tu đạo, có gì phải sợ." Hồ Phúc hừ lạnh một tiếng, gạt tay Bạch Duật ra, căn bản không thèm nghe lời lão nhắc nhở, thầm nghĩ phần thưởng người đầu tiên cứu Thiệu Hiến chắc chắn thuộc về mình, "Nếu các ngươi sợ chết thì cứ ở yên đó!" Nói xong liền chui vào trong động.

"Á, ngươi. . . . . ." Bạch Duật định ngăn nhưng không kịp.

Những người khác ban đầu có hơi do dự, nhưng thấy có người đi trước thì cũng xách pháp khí lên, định đi vào cùng. Đúng là lệ quỷ khó đối phó, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, chắc chắn đánh lại được.

Thấy không ai nghe mình khuyên can, Bạch Duật lo lắng, quay sang nhìn Vân Hiểu, "Nha đầu, chúng ta có nên vào không?"

Vân Hiểu ngẩng đầu nhìn thấy một luồng khí đen tỏa ra từ động, lắc đầu nói, "Ông thấy hàng chữ trên cửa không?"

"Gì?" Bạch Duật sửng sốt. Hàng chữ nào?

"Bên trái viết đồ ngốc, bên phải viết mau vào đây. Tấm biển chính giữa: tìm đường chết!"

Lão nhân: ". . . . . ."

Lão Chu: ". . . . . ."

Mọi người: ". . . . . ."

Mặc dù lão cũng nhìn ra động này có vấn đề, nhưng không cần phải có biển báo rõ ràng như thế đâu.

"Nhưng Thiệu công tử. . . . . ." Không thể không cứu, dù sao bọn họ đến tận đây để kiếm tiền mà.

Vân Hiểu cúi đầu ngẫm nghĩ, lại liếc nhìn cửa động, "Lão nhân, trước đó Thiệu lão gia từng nói Thiệu công tử mất tích vào giờ tý mỗi ngày đúng không?"

"Đúng vậy!" Bạch Duật gật đầu, "Đúng là hắn nói như vậy."

"Lạ thật . . . . . ." Vân Hiểu nhìn sơn động, "Nếu hằng đêm, vị Thiệu công tử kia đều bị lệ quỷ trong động bắt đi, vậy đến sáng hắn trở về bằng cách nào?" Lệ quỷ không tốt đến mức đưa đi đón về đâu.

". . . . . ."

Hả?

Lão nhân ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu ý nàng, đột nhiên từ trong động truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Chỉ thấy một bóng người màu xanh bị bắn ra ngoài, rơi bịch xuống đất.

Nhìn kĩ thì thấy đó chính là người vừa vào động - Hồ Phúc. Vừa nãy bộ dáng còn hăm hở, giờ đây nằm bò trên mặt đất, toàn thân máu me be bét, thở hắt từng hơi.

[EDIT] Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta - Vưu TiềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ