"Anh còn yêu em không?"
"Xin lỗi..."
- - -
Tiếng kẽo kẹt vang lên trong đêm, căn phòng đôi ấm áp ngày nào, giờ chỉ còn lại chiếc giường đơn lẻ loi cô độc. Hành trang đều được Lưu Vũ dọn ra ngoài phòng khách hết rồi.
Em cúi xuống, ôn nhu đặt lên gáy anh một nụ hôn phớt, đặt lên làn da mát rượi thứ tâm tình đã sớm vụn vỡ.
Tình yêu có đẹp đến mấy rồi cũng úa tàn mà thôi.
Chính cả hai cũng nhận ra rằng giữa họ đang dần xuất hiện những vết nứt, và khoảng cách của chúng ngày càng lớn hơn. Chỉ cần lơ đãng một chút, đã thấy mình đứng bên vách đá từ khi nào, đây chính là thứ ái tình chênh vênh bên vực thẳm.
Lưu Vũ là người đề nghị chia tay, Châu Kha Vũ cũng đồng ý. Họ chia tay trong hoà bình, quyết định quay trở lại làm đồng đội bình thường.
Nhưng tưởng rằng sẽ không ai phải chịu tổn thương, Lưu Vũ cạn tình, Châu Kha Vũ yêu anh thêm một chút.
Em đã khó khăn như nào khi túm chặt vạt áo, lắp bắp đề nghị một cuộc làm tình lần cuối cùng.
Châu Kha Vũ rút ra, em muốn bật đèn hoàng hôn, để được khắc sâu hình bóng anh lần cuối cùng nằm trong vòng tay em.
Em không làm nhanh và mạnh như trước kia, em nhẹ nhàng đến lạ. Lưu Vũ cũng khá bất ngờ vì biểu hiện này của Châu Kha Vũ.
"Anh ơi... có đau không?"
Em hỏi, bên dưới chầm chậm đưa đẩy. Châu Kha Vũ nhìn cơ thể nhỏ bé run lên theo từng cú thúc, nhìn anh nhẫn nhịn quẫn bách không muốn phát ra một tiếng rên rỉ nào.
"Anh... đừng nhịn."
Lưu Vũ cắn chặt môi, dù có nhẹ nhàng đến mấy thì tư vị bị kéo căng miệng huyệt, bị người nọ đâm rút hơn 1 tiếng đồng hồ cũng làm anh ứa nước mắt, từ trong cuống họng bật ra vài tiếng nỉ non như sói nhỏ, chọc cho người nghe cảm giác ngứa ngáy trong lòng, còn có chút đáng thương.
"Một lần nữa được không anh?" Châu Kha Vũ hỏi, em biết anh đến cực hạn rồi, nhưng theo bản tính nuông chiều của Lưu Vũ ắt hẳn cứ vậy mà đồng ý. Dù sao cũng là lần cuối cùng...
Châu Kha Vũ thấy anh gật đầu, chầm chậm lật cơ thể Lưu Vũ lại, mặt đối mặt với người em yêu.
Trán anh ướt rịn một tầng mồ hôi, hai mắt cũng ướt đẫm, chớp một cái, dòng lệ ấm nóng chảy dọc xuống bên mang tai. Lưu Vũ nức nở, anh cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh che lại khuôn mặt kích tình của mình, lẩm bẩm muốn em kết thúc nhanh lên.
"Em..."
"Em chưa bao giờ nghe theo ý muốn của anh." Lưu Vũ nói, không nghe được trong giọng điệu đang mang tâm tình gì.
"Em muốn làm anh đến sáng."
Châu Kha Vũ thì thầm vào tai anh.
"Em, hức... em không thể."
"Em có thể."
"Anh không chịu được nữa, xin em..."
"Đừng xin em."
BẠN ĐANG ĐỌC
| Bfzy | Bãi đỗ xe nhiều tầng.
FanfictionTổng hợp đoản văn H, cao H || Only BFZY 𝘢𝘶𝘵𝘩𝘰𝘳_𝘯𝘦𝘶𝘭.