Chương 46

266 34 6
                                    

Đàn Vân Thư thiếu chút nữa tin lời Cảnh Linh, dù sao thì nam sinh thích xem phim hành động là hết sức bình thường. Nhưng cô theo bản năng cảm thấy có cái gì đó không đúng, mà trực giác của cô luôn luôn rất chuẩn, vì thế cô nghĩ lại toàn bộ quá trình từ đầu cuối một lần, tự mình thí nghiệm.

Cùng shipper mang gấu khổng lồ dọn về ký túc xá, cô mở laptop ra, ở web video chọn một bộ phim chiến tranh, trả phí xem rồi tua đến đoạn bắn súng. Cô mở âm lượng đến mức lớn nhất, sau đó mượn di động bạn cùng phòng, gọi cho máy mình rồi đặt máy xuống cạnh máy tính, còn cô cầm di động đi ra khỏi phòng, đem ống nghe đến bên tai.

"Lộc cộc—— oanh ——" tiếng súng tiếng bom đan xen. Âm thanh giống, nhưng nghe vào tai lại có cảm giác không giống lắm. Hơn nữa câu nói xen vào kia quá rõ ràng, đang xem phim mà trong phim lại trùng hợp xuất hiện cảnh có người gọi điện thoại, sao có thể trùng hợp như vậy?

Hiển nhiên, lời Cảnh Linh nói vừa rồi là lừa cô. Nhưng anh vì sao phải nói dối? Làm như vậy có ý nghĩa gì?

Đàn Vân Thư nghĩ tới một khả năng, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, cả người ngốc lăng tại chỗ.

"Vân Thư, cậu làm sao vậy?" Bạn học phòng bên cạnh mở cửa đi ra, thấy biểu tình cô không đúng, quan tâm hỏi.

Cô bị tiếng gọi này lôi trở về hiện thực, liều mạng ngắt cuộc gọi, sau đó tìm ra số của Cảnh Linh gọi qua, "Ngàn vạn không cần có việc...... Ngàn vạn không cần có việc......" Ngày thường chớp mắt anh liền nhận giờ phút này hồi lâu không nghe, mỗi giây lâu như hàng thế kỷ, thật vất vả nghe được âm thanh, lại là tiếng nói khiên cô càng thêm lo sợ.

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......" Tiếng Trung kết thúc tiếp đó là một đoạn tiếng Anh, rồi tiếp tục lặp lại đoạn thoại.

Đàn Vân Thư không tin, tiếp tục gọi lại mấy lần, trước sau không có ai nghe máy. Cô trong lòng hoảng loạn, đồng thời sinh ra một cổ cảm giác vô lực, "Đáng lẽ mình phải sớm nghĩ tới......"

Cô biết rõ địa vị của Đàn Vân Trung trong nhà, từ nhỏ cậu ta được chiều chuộng nâng trong tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan, ngày đó ở Giang gia bị đánh thảm như vậy, nguyên nhân còn vì cô, lấy tính tình mấy người trong nhà, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Không chỉ không tìm tới cửa trả thù cô, thậm chí ngay cả gọi điện, nhắn tin, tin tức internet đều không có; so với trước khi cậu ta bị đánh còn an tĩnh hơn. Như vậy rõ ràng có chỗ không thích hợp, thế nhưng cô vì một câu của Cảnh Linh sẽ giải quyết mà xem nhẹ chuyện này.

Rốt cuộc cô trở nên trì độn, hay lời anh nói có ma lực mê hoặc người, làm cô không tự chủ được mà tin anh?

Cô nắm chặt di động dựa lưng vào vách tường lạnh băng lo lắng suy nghĩ, từ sơ gặp được hiện tại cũng bất quá mấy ngày thời gian, đừng nói bạn tốt, ngay cả bạn bè còn có chút miễn cưỡng. Nhưng cẩn thận nghĩ lại những gì Cảnh Linh đã làm, anh cẩn thận ôn nhu săn sóc, ngay cả bạn tốt nhất của cô cũng không làm được. Anh còn biết sinh nhật cô......

Nghĩ đến đây, tâm cô lại càng khẩn trương.

"Làm ơn, ngàn vạn không có việc gì!"

[ Edit - Trọng sinh ]  Tôi biến thành nam thầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ