VỀ NHÀ

598 29 0
                                    

GULF KANAWUT

Cảm xúc lẫn lộn khiến tâm trạng tôi càng lúc càng khó tả. Những lời anh nói hôm đó vẫn lẩn quẩng trong đầu, không có cách nào gạt bỏ. Anh bảo chờ, tôi chờ đợi gì? Chờ một lời giải thích cho mọi chuyện hay chờ lời chia tay? Tôi không biết nên chờ đợi điều gì, cũng không muốn nói chuyện với anh. Tôi tự gọi P'Jen đến chở mình đi quay mà không nói với anh tiếng nào. Với trạng thái này mà nói chuyện, sợ rằng không kiểm soát được chính mình mất.

"Gulf..Gulf? Khun Gulf!"

"A..sao, chuyện gì?"

San khều tay tôi nhưng tôi không có phản ứng, đến khi nó lay tôi thật mạnh, đầu óc tôi mới dần trở về. Nó lo lắng nhìn tôi.

"Có chuyện gì không mày, sao mất tập trung vậy?"

"Đâu, đang chuẩn bị tâm lý, cảnh này khó mà."

Cảnh tôi sắp quay là cảnh mà Swing hiểu lầm Chavis và khóc thật thương tâm, cũng là cảnh mà tôi quay hỏng nhiều nhất. Tâm lý tôi cũng chưa ổn định, không chừng lại không quay được gì.

"Ờ, xong rồi thì ra quay đi, P'Mild gọi mày nảy giờ."

Cảnh này duy nhất một góc máy, bắt trực diện mặt tôi, ổn mà, sẽ ổn cả thôi Gulf à.

-----

(Cảnh quay tại nhà Swing)

Swing ngồi bó gối trên giường, cố kiềm nén nước mắt chực chờ ở khóe mắt. Swing, mày không được khóc, nhất định không được khóc. Cảm giác bản thân vừa đập vỡ cái vỏ bọc của mình để bước ra ngoài thì muốn chui ngược lại, nhưng vỏ đã vỡ nát mất rồi, phải làm sao? Tôi hiện giờ cũng như cậu ta, muốn trốn cũng không còn chỗ trốn vì bản thân đã lún quá sâu rồi.

Tôi chỉ vừa nhận ra mình yêu anh ấy rất nhiều, nhiều hơn tôi nghĩ nữa. Khi thấy anh vội vàng giấu xấp hình đi, tim tôi như ngưng đập vậy. Ra là lúc Sswing thấy Chavis sắp hôn Kir, cậu ta cũng đau như tôi đúng không.Cũng tự trách mình yêu anh quá, trách anh đã khiến tôi yêu anh. Nếu đã yêu người đó đến như vậy sao lại còn đối xử với tôi như thế này, để khi mà tôi yêu anh rồi, làm sao tôi có thể rút lui được đây. Bối rối muốn chạy trốn nhưng cũng sợ anh buông tay mình ra, mà dũng khí ở lại đối mặt thì không có.

-----

Nước mắt cứ thế rơi, không một tiếng động, không tiếng nức nở òa khóc như tôi đã tập ở buổi workshop. Tôi cứ lặng lẽ khóc, từng giọt từng giọt, đến khi P'Mild hô cắt mà vẫn chưa thoát vai được. Không một ai dám đến gần tôi để dỗ dành cả, có lẽ vì nhìn tôi đáng thương quá chăng?

"Gulf, anh đây, nín đi nhé."

Có lẽ vì khóc quá nhiều, nước mắt làm nhòe đi hết hình ảnh trước mắt, đến giờ khi giọng trầm ấm của anh phát lên bên tai thì tôi mới biết người trước mặt mình là ai. Anh xoa đầu tôi thật dịu dàng nhưng cái xoa đầu đó không thể xoa dịu trái tim đang tổn thương của tôi. Đến khi xung quanh dần im lặng, tôi cũng đã kiểm soát được chính mình thì mới phát hiện anh vẫn lo lắng nhìn tôi.

"Nhập tâm quá thôi, không có gì đâu."

"Trông em không hề ổn đâu Gulf, nói chuyện với anh đi."

[MEWGULF] PAMPEREDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ