Khi Doyoung tỉnh dậy, cơn đau dồn dập trong đầu vẫn không thể khá hơn. Nó có thể là do nôn nao gây ra, nhưng anh khá chắc rằng là do bản thân đã khóc quá nhiều trước khi ngủ. Anh lại tắm nước ấm, cố gắng chuẩn bị tâm lý để đối mặt với người bạn thân nhất của mình, Jungwoo. Anh có lẽ cũng sẽ cần phải đối mặt với Lucas, người mà anh nhìn thấy đã ngất đi trên chiếc ghế dài bên cạnh người bạn thân nhất của mình.
Doyoung chỉ hy vọng rằng Jungwoo và Lucas không nhìn thấy anh đang cuốn lấy Jaehyun ở giữa sàn nhảy như thể cuộc sống của anh phụ thuộc vào nó. Anh muốn giữ bí mật toàn bộ sự việc đó. Anh không muốn nói dối về anh và Jaehyun nữa. Doyoung cũng biết bạn thân của mình như lòng bàn tay. Jungwoo sẽ đấm Jaehyun hoặc ép anh ấy nói chuyện với anh, hoặc thậm chí là cả hai.
Tất cả những gì Doyoung biết là anh chưa muốn gặp người đàn ông đó. Anh đã nói tất cả những gì anh muốn nói trong mảnh giấy để lại. Nếu Jaehyun muốn nói về điều đó, anh thà bị xe buýt đâm hoặc nhảy cầu còn hơn. Doyoung chắc chắn rằng anh sẽ chỉ khiến bản thân xấu hổ. Anh có thể sẽ khóc hoặc làm điều gì đó thậm chí còn đáng ghê tởm hơn, như cầu xin dưới chân Jaehyun.
Doyoung sẵn sàng rời khỏi căn phòng an toàn của mình, anh đã mặc một chiếc áo hoodie để che dấu vết trên cổ. Anh nhìn thấy Lucas trên chiếc ghế dài với Jungwoo đang nằm trên đùi anh ấy. Họ trông tệ hơn cả Doyoung, điều kỳ lạ là khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút.
"Hai người có vui không?" Doyoung hỏi trong khi lấy cốc và pha cho mình một tách trà.
“Tôi sẽ không bao giờ uống rượu với các người nữa,” Lucas càu nhàu và ngay lập tức bị người đàn ông ôm vào lòng. Anh ấy véo má Jungwoo một cách thô bạo và quay sang Doyoung. “Tôi không nhớ điều gì sau khi chú cún nhỏ này lấy cho chúng tôi những ly nước trái cây nhỏ đó.”
“Vâng, ngay cả mình cũng không biết đó là gì.” Jungwoo thừa nhận. “Mình chỉ yêu cầu người pha chế cho mình đồ uống ngọt nhất và có cồn nhất mà anh ta biết.”
"Lần cuối mình nhìn thấy các cậu, hai người đã đi đến sàn nhảy." Doyoung nói sau khi nhấp một ngụm trà.
Lucas gật đầu, "Ừ, tôi nhớ đã nhảy cả đêm với Jungwoo và chúng tôi gặp nhau Johnny, Yuta, và hai chàng trai khác. Tuy nhiên, chúng tôi không nhìn thấy anh hoặc Jaehyun. "
“Ừ,” Doyoung bắt đầu. “Tôi và Jaehyun chỉ đi chơi cùng bàn một lúc. Chúng tôi không thực sự có tâm trạng để khiêu vũ. "
“Khi mình và Lucas quay trở lại chỗ của mình, các người vẫn không có ở đó.” Jungwoo nói và xoa thái dương.
“Uhh—” Doyoung lúc này đang đổ mồ hôi. “ Jaehyun và mình không thể tìm thấy các cậu nên chúng tôi quyết định về nhà. ”
Jungwoo ngồi dậy và mỉm cười đắc thắng với Lucas. “Em thắng Lucas. Anh nợ em một cú thổi kèn đêm nay. ”
"Đợi tí!" Lucas lập luận. “Em không thắng. Doyoung thậm chí còn không nói rằng anh ấy đã ngủ với Jaehyun đêm qua ”.
“Cái quái gì vậy ?! Tôi không ngủ với Jaehyun! ” Doyoung mạnh mẽ nói dối.
"Cậu làm gì khác suốt đêm qua?" Jungwoo hỏi một cách ngổ ngáo. "Hai người chỉ nhìn chằm chằm vào nhau?"
“Chà,” Lucas tập trung mọi sự chú ý vào Doyoung. "Anh có làm tình với Jaehyun đêm qua?"
Doyoung lườm cả hai người. "Cái đéo gì?"
“Đó là một câu nói chí mạng đúng không cậu bé,” Jungwoo cổ vũ. "Em sẽ vẽ khuôn mặt xinh đẹp này của anh bằng màu trắng."
Cặp đôi tiếp tục chiến đấu và cãi vã trước mặt Doyoung, khiến trái tim của người đàn ông đau đớn. Cả hai trông rất thoải mái với nhau, thật xứng đôi. Anh cũng muốn điều đó, anh muốn điều đó với Jaehyun.
Doyoung lấy viên aspirin trên bàn cà phê và lẻn về phòng. Anh không có năng lượng để đối phó với người bạn thân điên khùng của mình và người bạn trai điên khùng không kém của cậu ta, không phải là khi anh đang khao khát có bạn trai.
Cuối tuần qua, Doyoung không gửi một tin nhắn nào cho Jaehyun. Anh thậm chí không muốn kiểm tra điện thoại của mình, hy vọng tránh nói chuyện với người đàn ông càng lâu càng tốt.
“Chết tiệt -” Doyoung kêu lên khi anh đứng ngay chân giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Anh hẳn là một tên ngốc vì thực sự rất buồn và thất vọng. Jaehyun cũng không cố gắng liên lạc với anh. Có cảm giác như anh đang bị từ chối. Anh biết điều này đúng như mong đợi nhưng nó vẫn đau. Nó thực sự rất đau.
Các dấu vết trên khắp cơ thể bắt đầu mờ đi và điều duy nhất Doyoung có thể làm là quan sát. Đôi khi anh không thể không ấn các ngón tay của mình vào một vật cụ thể trên ngực, đặc biệt là khi tự chơi với chính mình. Doyoung cảm thấy kinh khủng về điều đó, nhưng anh không thể ngừng nghĩ về Jaehyun.
Khách quan mà nói, Doyoung biết mình sẽ không thể tránh mặt Jaehyun mãi được vì Jungwoo và Yuta khá thân thiết với nhau sau đêm định mệnh đó. Anh biết chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi một trong số họ đề nghị gặp lại nhau. Nếu bạn hỏi, anh chỉ muốn gặp họ và không khóc khi nhắc đến tên Jaehyun.
“Doyoung,” Jungwoo gọi từ trong bếp. “Yuta muốn đi chơi vào tối mai. Cậu có tham gia không? "
“Không,” Doyoung trả lời, cố gắng không tỏ ra nhẹ nhõm khi không cần phải nói dối. "Có một việc qua Skype với sếp vào tối mai,"
“Nhưng hôm nay là thứ Sáu,” Jungwoo than vãn một cách đáng yêu. “C’mon Doie, sẽ không vui nếu không có cậu ở đó.”
“Lần sau mình hứa,” Doyoung nói dối qua kẽ răng. Anh đã chuẩn bị mọi thứ cho đến khi sẵn sàng, điều này có thể sẽ không sớm xảy ra.
Không ai ở nhà khi Doyoung đi làm về vào tối thứ sáu đó, điều mà anh đã dự định ngay từ đầu. Anh nói với Jungwoo rằng cuộc gọi sẽ kết thúc sớm nhất là 10 giờ tối.
Doyoung tận dụng cơ hội để có một cuộc suy nghĩ trên chiếc ghế dài, điều mà anh vẫn chưa làm. Anh lấy ra chiếc bánh mà đã mua cho mình ngày hôm qua, cũng chính là chiếc bánh sô cô la mà anh đã kể với Jaehyun vào đêm họ gặp nhau lần đầu tiên và ăn nó trực tiếp trong hộp. Doyoung cảm thấy thật thảm hại, giống như là một thiếu niên si tình nhưng ít nhất ăn nó trong khi xem "Girls Trip" đã khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút.
Sáng hôm sau, Doyoung không còn gì để làm nên chăm sóc cho Jungwoo sau một trận triền miên. Bạn thân nhất của anh đã cư xử như một đứa trẻ nhưng anh cảm thấy không phiền mấy. Cách đây rất lâu, Doyoung đã biết được rằng anh thích chăm sóc mọi người và sẽ làm bất cứ điều gì để khiến họ hạnh phúc, đặc biệt nếu đó là điều dành cho những người anh ấy yêu thương.
“Doie,” Jungwoo rên rỉ. “Nhắc mình đừng bao giờ đi uống rượu với Yuta nữa.”
Doyoung chỉ cười khúc khích và để Jungwoo nằm trên đùi mình trên chiếc ghế dài. "Cậu và Lucas vào lần cuối cùng chúng ta đi chơi."
Jungwoo chỉ biết rên rỉ và bịt tai lại. "Đừng ồn ào như vậy Doyoung, đừng ồn ào."
“Mình khá chắc chắn rằng cậu đã có rất nhiều niềm vui vào đêm qua” Doyoung nói và bắt đầu xoa những vòng tròn nhỏ trên thái dương của Jungwoo bằng ngón tay của mình.
“Ừ, tụi mình có hàng tấn, nhưng không có gì đặc biệt vì cậu không có ở đó,” Jungwoo nhún vai. “Và uhh—” Doyoung cảm thấy người bạn thân nhất của mình đang phân vân có nên tiếp tục những gì sắp nói hay không. “Cậu có biết chuyện gì xảy ra với Jaehyun không? Anh ấy dường như có một chút gì đó, tôi không biết? Giống như anh ấy không muốn có mặt ở đó vào thời điểm tất cả bên nhau. Anh ấy có nói gì với cậu không? ”
Trái tim Doyoung bắt đầu đập thình thịch chỉ nghe nhắc đến tên Jaehyun. “Uhh, không,” anh nói, cố làm ra vẻ bình thường. "Em ấy không nói gì với mình." Điều đó là sự thật. Anh và Jaehyun đã không nói chuyện kể từ đêm đó.
“Yuta đã cố gắng phủi nó đi nhưng ngay cả Lucas cũng cảm thấy như vậy,” Jungwoo nói. "Và cậu biết Lucas không thể tinh tế như thế nào.”
“Ừ, xin lỗi, mình cũng thực sự không hiểu Jaehyun hơn các cậu.” Doyoung nói, tỏ ra quá phòng thủ so với ý thích của mình. Jungwoo chắc hẳn đã nhận ra điều đó vì cậu cau mày.
“Thật vớ vẩn,” Jungwoo hét vào Doyoung. “Cả hai tụi mình đều biết đó không phải là sự thật Doyoung. Nhưng bất cứ điều gì. Chỉ cần cậu biết rằng nếu cậu có bất cứ điều gì muốn nói, mình vẫn luôn ở đây? ”
Doyoung cười gượng, muốn kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt. Nước mắt anh bắt đầu trào ra và anh thà gục đầu vào tường còn hơn để Jungwoo thấy anh khóc vì Jaehyun. Không phải anh không cảm thấy an toàn khi nói với người bạn thân nhất của mình về điều đó, chỉ là anh ghét khóc trước mặt mọi người từ khi còn nhỏ.
Jungwoo nhận được tin nhắn và nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp. Doyoung tức giận dụi mắt, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt. Anh đã dành quá nhiều thời gian để khóc. Đã đến lúc vượt qua nó và tiếp tục. Doyoung em mình vào công việc để anh không quá tập trung cảm xúc của mình.
Doyoung đã chọn được một tác phẩm tốt để vẽ thêm giờ làm việc. Khối lượng công việc trong tuần vẫn ở mức cao, tràn cả sang tuần sau. Điều này buộc Doyoung phải làm việc nhiều giờ và thậm chí đi làm vào thứ Bảy. “Em là một món quà từ các vị thần,” sếp của anh nói khi đưa cho Doyoung một chồng tài liệu khổng lồ khác để anh xem lại. “Anh hứa với em, tất cả những công việc em đang làm sẽ sớm được đền đáp.”
Doyoung mỉm cười lịch sự và về nhà lần đầu tiên sau gần 24 giờ. Bây giờ đã là sáng thứ Bảy, anh mới chuẩn bị rời phòng thu. Đừng hiểu lầm, anh rất thích làm việc như một kỹ sư âm nhạc nên anh thực sự không bận tâm về điều đó. Không chỉ được trả lương cao, nó còn mang đến cho anh cơ hội khám phá và sáng tạo ra những bản nhạc mới.
Khoảnh khắc Doyoung bước vào căn hộ của mình, Jungwoo nhanh chóng nhảy lên người và ôm chặt lấy anh. “Hãy nói với mình rằng tối nay cậu có rảnh đi,” Jungwoo hào hứng nói, khiến Doyoung gần như sợ chết khiếp.
“Giời ạ,” người đàn ông thốt lên, ôm một tay vào ngực. "Một chút cảnh báo sẽ rất hay vào lần sau."
“Xin lỗi,” Jungwoo nói, thậm chí không cố gắng che giấu sự chân thành trong giọng nói của mình. Cậu dựa sát vào Doyoung và siết chặt hơn. “Vậy, tối nay cậu có rảnh không hay mình trói cậu đi với mình."
“Mình không thể Woo,” Doyoung mỉm cười hối lỗi. “Phải xem lại tất cả những thứ này,” anh nói và đưa ra một chiếc hộp lớn đang cầm trên tay. “Mình vẫn chưa ngủ và thậm chí không biết liệu mình có thể hoàn thành tất cả những việc này trước thứ Hai hay không.” Trong lời nói của anh có sự bất an, tự hỏi liệu Jungwoo có thể nhìn thấu được lời nói dối của mình không. Thành thật mà nói, những khoản này thậm chí còn chưa đến ngày thứ Sáu. Doyoung có tất cả thời gian trên thế giới để xem xét mọi thứ trong hộp.
“Thôi nào,” Jungwoo rên rỉ và cố gắng lấy chiếc hộp ra khỏi tay Doyoung. “Johnny và Yuta đã rủ cậu gần hai tuần nay. Họ không ngừng nhắn tin cho mình. "
Doyoung cảm thấy ngực mình nhói đau khi Jungwoo không nhắc đến Jaehyun là một trong những người đang tìm kiếm anh. Có lẽ Jaehyun cũng không thực sự muốn gặp anh.
Doyoung không nói gì, tự hỏi liệu Jaehyun có ở đó không, liệu có ổn không khi Doyoung đến. Một điều nữa Doyoung cân nhắc là liệu anh có sẵn sàng gặp Jaehyun hay không. Đã hai tuần trôi qua và anh không biết liệu mình đã đạt được tiến bộ trong việc giải quyết cảm xúc của mình hay chưa.
Doyoung đặt chiếc hộp xuống bệ bếp và lấy cho mình thứ gì đó để rửa vị đắng ngắt trong miệng của mình. Jungwoo chỉ nhìn anh với đôi mắt dịu dàng. “Đi mà, Doyoung,” người đàn ông cầu xin.
“Sẽ chỉ có mình, cậu, Lucas, Johnny và Yuta. Johnny đã nói rằng Jaehyun đang bận vì vậy anh ấy không thể đến. “
BẠN ĐANG ĐỌC
All Night |Trans Fic| JAEDO/DOJAE
FanfictionAll Night by DoyoungBabe http://archiveof ourown (. or g/wor ks/30273030 Summary: Kim Doyoung chỉ muốn trở về nhà sau một ngày dài làm việc nhưng anh đột nhiên phát hiện ra mình đã đóng giả quá sâu khi giả làm bạn trai của một người mà anh đã gặp t...