Sáng hôm sau, tôi mở mắt thức dậy trên chiếc giường quen thuộc. Và như một thói quen, cánh tay tôi mò sang bên cạnh tìm kiếm mèo con của mình nhưng chỗ trống đó đã không còn ấm nữa rồi. Tôi bật ngồi dậy với mái đầu vẫn còn lộn xộn những sợi tóc dựng đứng, im lặng nhìn sang bên cạnh một chút thì phát hiện trên chiếc tủ nhỏ ở cạnh giường có một tờ giấy. Tôi tò mò với lấy nó rồi dựa lưng vào thành giường chăm chú đọc. Đây là lời nhắn mà mèo con để lại.
"Hôm nay em có việc bận lắm, chắc là đến tối mới về nên cả ngày hôm nay anh tự túc nhé, không được đi ăn ngoài đâu đấy, dịch bệnh lại căng thẳng rồi nên tự ăn ở nhà đi nghe hông. Với cả em đã nấu canh rong biển và làm sandwich cho anh ăn sáng rồi, gấu đông ăn ngon miệng nha. Em biết là anh đang chiến tranh lạnh với em nên em không gọi anh dậy đâu hihi."
Tôi khẽ thở dài một hơi, mèo con này thật đáng ghét. Tôi đang giận em mà, sao em lại không có biểu hiện hối lỗi hay làm nũng khiến cho tôi mủi lòng vậy. Trong khi bất cứ lúc nào em giận thì tôi cũng đều ngay lập tức dỗ dành và năn nỉ em tha lỗi cơ mà. Có một chút ủy khuất, dường như có sự không công bằng ở đây, gấu đông này không cam lòng.
Nhưng nói gì thì nói, cái cách tôi giận em chỉ là từ suy nghĩ của tôi mặc định như vậy thôi, còn hành động và trái tim tôi lại chẳng đồng điệu với lý trí một chút nào. Giận thì giận thật đấy, nhưng yêu vẫn là yêu. Minh chứng cho việc này chính là đêm qua, khi thấy em không ở bên cạnh mình thì tôi đã ngay lập tức đi tìm em, và khi nhìn mèo con nằm một mình trên chiếc sofa lạnh lẽo ấy, tôi chẳng còn nghĩ đến việc nào khác ngoài bế em lên phòng và ủ ấm em trong vòng tay của mình. Vậy đấy, tôi chẳng thể giận em quá lâu vì đơn giản là tôi không thể giận em được.
Tôi lười biếng xỏ chân vào đôi dép bông hình gấu màu nâu, cái này không phải do sở thích đâu mà là em ấy mua cho tôi. Ngày hôm đó chúng tôi đi siêu thị cùng nhau, khi đẩy xe đến gian đồ dùng trong nhà mắt em ấy sáng lên và hí hửng chạy tới nơi mà mấy đôi dép bông được treo ngay ngắn. Em ấy cầm hai đôi vừa mắt nhất lên ngắm nghía, cuối cùng cũng chọn ra đôi dép gấu nâu này. Mà đã mua là phải mua đôi mới chịu cơ, nên nhiều lúc một trong hai người ngớ ngẩn xỏ nhầm dép của nhau cũng là bình thường thôi. Cảm giác chật chật, gót chân thừa ra một đống từ đôi dép tôi đang đi là đủ hiểu sáng nay có người mắt nhắm mắt mở xỏ nhầm rồi. Tôi lững thững bước xuống dưới nhà, ánh nắng bên ngoài chiếu qua cửa sổ làm sáng lên cả một góc phòng. Thời tiết thế này thật tốt cho một ngày cuối năm, mặc dù ở ngoài trời không ấm áp như những tia nắng ấy. Ngoài trời thì nắng ấm nhưng trong nhà này lại đang có chiến tranh lạnh, đúng là buồn cười mà.
Tôi rót một cốc nước ấm và mang nó tới bàn ăn nhân tiện mở chiếc lồng bàn nhỏ ra xem thử. Trong giấy nhắn Ami có nói là chuẩn bị canh rong biển với sandwich cho tôi ăn sáng. Mà khoan đã, canh rong biển là sao? Nhân dịp gì mà lại nấu canh rong biển, chẳng lẽ để ăn mừng chiến tranh lạnh? Nếu thế thì em được lắm, em thích châm ngòi nổ của tôi thì tôi sẵn sàng nổ bùm bùm cho em thấy luôn.
Buổi trưa, tôi quyết định gọi cho các thành viên tới nhà ăn một bữa với ý nghĩ là sẽ làm náo nhiệt cả cái nhà này trong ngày hôm nay, hòng để cho ai đó tức chơi. Tôi nhấc máy lên bấm số cho từng người một, nhưng có điều là dường như ngày hôm nay cả thế giới đều muốn chiến tranh lạnh với tôi thì phải. Lúc ngỏ lời mời thì tôi đều nhận lại những câu trả lời đại loại như.