1. Chí choé.

5.8K 425 18
                                    

(Bối cảnh tưởng tượng, tạm coi là căn cứ của Touman, như một ngôi nhà chung.)

"Này! Đấy là kem của tao."

Takemichi quay đầu lại nhìn Mikey đang đứng dựa bên cửa, mặt hằm hằm khó chịu.

Takemichi bối rối, vội buông que kem đang ngậm trong miệng ra:
"Xin lỗi, tao cứ tưởng là kem của tao, tại Chifuyu bảo nó mua để trong này."

Mikey không nói gì, đứng khoanh tay vẻ lười biếng, trên mặt hiện rõ dòng chữ 'Chuyện này chưa xong đâu'.

"Ây dà, chỉ là kem thôi mà! Tao mua lại cho mày! Úi úi." Cây kem không chịu nổi độ nóng đang dần tăng lên, chảy ra tay của Takemichi.

"Hừ." Mikey xoay mặt bỏ đi, để lại cho Takemichi một bóng lưng.

Cậu đã đi mua hai cây cùng vị nhét lại vào tủ, nhưng hình như Mikey không để tâm, cũng không lấy ăn.

Thế là từ đó mấy chuyện kì cục xảy tới.

Takemichi đang tắm, đột nhiên đèn chợt tắt tối thui, cậu la lên, đang lúc luống cuống mà chân đạp vào cục xà bông, té cái rầm vang dội.

"Trời má!" Takemichi ê ẩm khắp người, bỗng có thứ gì đó đập mạnh vào lưng cậu, lạnh toát như cục đá nhặt từ Nam cực.

Takemichi rùng mình, vội với tay ra sau phủi thứ đó đi, trong ánh trăng le lói hắt từ cửa sổ phòng tắm, Takemichi nhận ra đó là một cây kem.

Cậu: "..."

Một lần khác, là lúc cậu đang cùng với Chifuyu ăn peyoung, mỗi đứa vui vẻ một phần, Baji từ đằng xa bước lại, trên tay cầm hai hộp peyoung.

Chifuyu chặc lưỡi: "Mày ăn cho đẫy vào."

Baji trộn gói gia vị với mì, mặt tỉnh bơ:
"Kệ tao, ăn cho có sức học tập."

Chifuyu cùng Takemichi: "..."

Ba người còn đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên một thứ gì từ xa bay lại đây, đập vào đầu Takemichi khiến cậu úp mặt vào hộp mì.

Takemichi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cây kem đang nằm bẹp trên bàn, cậu mím môi, hai tay cầm lấy que kem, dùng hết sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ để bửa đôi nó.

Cậu bực lắm rồi! Bố khỉ.

Kết cục là cây kem chỉ nứt chứ không bể đôi, Takemichi phồng tay vì cầm đồ lạnh quá lâu.

"Rào rào."
Cậu hùng hổ để tay dưới vòi nước nóng, nghiến răng nghiến lợi hầm hừ, ai cũng không dám lại gần.

Không phải vì trông cậu ta hung dữ, mà mọi người sợ đứng lại nói chuyện sẽ không nhịn được cười lăn.

Cái mặt thằng này lúc giận mà còn hề như thế hả giời.

Mikey híp mắt đứng quan sát từ xa, trong lòng có chút hả hê nhìn người gặp hoạ, khúc khích cười.

Đáng lắm, mày dám ăn đồ của tao, chán sống à?

Cậu bước ra xe, còn chưa kịp ngồi lên thì đã bị ai đó bật tới xô ra, Mikey ngỡ ngàng, nhìn Takemichi cười nhe hàm răng sáng choang đang phi lên xe rồ ga rầm rầm, tiếng ồn vang dội tới mức Draken còn phải nhíu mày nhìn qua.

MiTake | Những mẩu truyện ướp muối và đường.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ