Chương mười

1.1K 114 1
                                    

Chúa Tể Hắc Ám ngồi ở vị trí trung tâm cái bàn dài chạm trổ kiểu cách. Hai bên là đám bề tôi trung thành. Những bàn ghế vốn thường bày biện trong phòng đã bị dồn bừa vào sát tường. Ánh sáng tỏa ra từ một ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong một lò sưởi bằng cẩm thạch to đẹp đội một tấm gương viền vàng. Một người phụ nữ rõ ràng là bất tỉnh đang chổng ngược lơ lửng bên trên cái bàn, chầm chậm xoay vòng như thể bị treo bằng một sợi dây thừng vô hình, và được phản chiếu trong tấm gương lẫn trên mặt bàn láng bóng bên dưới. Không ai trong số người ngồi phía dưới cái cảnh quái đản ấy nhìn lên trừ Draco. Cậu ngồi gần như ngay bên dưới người đàn bà bị treo ngược. Draco cố gắng không để lộ ra một chút sợ hãi nào ra ngoài, nhưng cậu không kiềm chế được, cứ một hai phút lại liếc nhìn lên phía trên đầu mình.

"Không ai tình nguyện à?" Voldemort nói. "Để xem. Lucius, ta thấy ngươi không còn lí do gì để giữ một cây đũa phép nữa."

Lucius Malfoy ngước lên. Trong ánh lửa, da ông trông vàng ệch, bóng như tượng sáp. Mắt ông sâu hóm quầng thâm.

"Thưa Chúa tể?"

"Cây đũa phép của ngươi, Lucius. Ta cần cây đũa phép của ngươi."

"Tôi,"

Lucius liếc ngang sang vợ mình. Narcissa nhìn trừng trừng về phía trước. Mặt tái nhợt không khác chồng mình. Mái tóc vàng óng của bà xõa dài xuống lưng, nhưng dưới gầm bàn, những ngón tay thon dài của bà nắm nhanh lấy cổ tay chồng. Khi bà chạm vào chồng, Lucius đút tay vào áo chùng, rút đũa phép ra, kính cẩn chuyển nó cho Voldemort. Hắn cầm chiếc đũa lên trước hai con mắt đỏ ngầu, xem xét kỹ càng.

"Làm bằng gì?"

"Cây đu, thưa Chúa tể," Lucius lí nhí.

"Và lõi?"

"Rồng. Sợi tim rồng."

"Tốt," Voldemort nói. Hắn rút cây đũa phép của hắn ra và so đo chiều dài. Lucius làm một cử chỉ vô ý, trong một thoáng không đầy giây, dường như ông trông chờ nhận được cây đũa phép của Voldemort để đổi lại cây đũa phép của mình. Cử chỉ đó đương nhiên không thể lọt qua khỏi đôi mắt cú vọ của hắn.

"Cho ngươi cây đũa phép của ta hả, Lucius? Cây đũa phép của ta à?"

Vài kẻ trong đám ngồi quanh cười khẩy.

"Ta đã cho ngươi tự do, Lucius, chẳng lẽ chưa đủ sao? Nhưng ta nhận thấy ngươi và gia đình nguơi không chào đón sự có mặt của ta trong nhà ngươi. Có điều gì khiến ngươi không hài lòng hả, Lucius?"

"Không, không có gì cả, thưa Chúa tể!" Lucius dường như mất bình tĩnh. Draco thoáng để lộ trong ánh mắt một tia thất vọng về cha mình. Ông không còn là người đàn ông quyền lực như trước kia, mà chỉ là một kẻ bề tôi hèn hạ.

"Đừng nói những lời dối trá như thế Lucius."

Giọng nói nhẹ nhàng dường như rít lên ngay cả sau khi miệng Voldermort đã ngừng cử động. Một hay hai kẻ trong đám phù thuỷ khó kìm được một cơn rùng mình khi tiếng rít trở nên to hơn. Rồi tiếng một cái gì đó đang trườn ngang qua sàn phóng bên dưới cái bàn.

Con rắn khổng lồ từ từ trườn lên ghế của Voldemort. Nó ngóc lên, cho đến khi thân nó vắt ngang qua vai Voldemort. Cổ của con rắn bự bằng bắp vế của một người đàn ông, Mắt của nó, với đồng tử là một vạch thẳng đứng, không hề chớp. Voldemort lơ đãng vỗ về con vật đó bằng những ngón tay dài trong khi vẫn ngó Lucius Malfoy.

dramione; hẹn gặp anh vào một ngày nào đóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ