Chương mười hai

1K 107 2
                                    

Draco lại đến thăm Hermione lần nữa. Cô đang nằm ngủ. Draco có thể cảm nhận được nhịp thở đều đều qua chuyển động lên xuống của lồng ngực cô dưới tấm chăn mỏng.

Draco chạm vào má cô, ngón tay anh di chuyển xuống cổ cô. Bây giờ anh mới để ý, cô có đeo một sợi dây chuyền vàng. Mặt dây chuyền hình ngôi sao lớn, rơi xuống bên cạnh. Viên đá quý màu đỏ chói mắt. Draco cầm mặt dây chuyền lên, định để nó ngay ngắn trên cổ Hermione. Bỗng nhiên, đầu anh đau nhức. Draco nhăn mặt, những hình ảnh lạ lùng cứ thế tuôn ra, cảm tưởng như muốn lấp kín tâm trí anh. Lần đầu hai người gặp nhau là ở trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts. Draco đã thích Hermione. Có thể cô không được xinh xắn lắm, nhưng vẻ ngoài của cô rất ngộ nghĩnh. Mái tóc lúc nào cũng rối bù xù, phồng lên chẳng khác nào bụi cỏ lăn bao trọn lấy gương mặt bầu bĩnh. Hai răng cửa to, mọc dài hơn mấy cái răng còn lại trông như răng thỏ.

Tiếc là, cậu không bao giờ có thể kết thân với cô. Ngoài mặt, cậu phải tỏ vẻ như cậu ghét cô, bởi vì nếu như đám bạn thuần chủng của cậu biết chuyện cậu luôn giấu kín trong lòng thì chúng nó sẽ kể về cho cha mẹ nghe. Tất cả sẽ truyền đến tai cha cậu mất. Draco sợ cây quyền trượng đầu rắn kia sẽ giáng mạnh xuống lưng và tay cậu. Nanh rắn bằng bạc sẽ ghim vào da cậu đến mức chảy máu, dẫu cậu có cầu xin thảm thiết đến mức nào đi chăng nữa...

Ba năm đầu cứ thế trôi qua, nhưng kể từ buổi Dạ Vũ Giáng Sinh, tất cả bắt đầu rẽ sang một hướng khác

Hermione chậm rãi đi từ góc khuất cầu thang, bước xuống. Draco có thể nhìn ra cô đang căng thẳng, bàn tay vân vê vải váy màu xanh dương. Cô tỏa sáng như thể là Venus, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Viktor Krum là người may mắn nhất đêm nay. Draco đã từng ước rằng giá như vị trí sánh bước bên cạnh Hermione không phải là tên con trai đô con cục mịch kia mà là cậu. Dạ Vũ kết thúc, Ron dám hét vào mặt cô chỉ vì cô không đồng ý làm bạn nhảy với cậu. Draco đứng trong góc khuất nghe được, thực sự muốn ra mắt mà cho Ron vài đấm. Tên Chồn xấu xí bẩn thỉu dám "vét chợ không xong rồi vớt vát" cô. Hermione xứng đáng nhận được một lời mời lịch thiệp tử tế hơn.

Cô không về phòng sinh hoạt chung mà một mình ngồi khóc ở cầu thang. Draco muốn đến an ủi cô, nhưng cuối cùng cậu chỉ nói được những câu châm chọc đáng ghét.

"Ái chà, đôi tình nhân trẻ lại cãi nhau à?"

Hermione đỏ bừng mặt giận dữ, đứng lên định bỏ đi, nhưng Draco vội vàng nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, siết chặt. Hermione cố gắng gỡ tay cậu ra, nhưng không được.

"Mày muốn gì?" Hermione mặt mày cau có.

"Granger mày có biết là tối nay mày nhảy tức cười lắm không," Draco cười nhếch mép. "Để tao dạy cho mày biết thế nào mới thực sự là khiêu vũ."

"Tao nhảy như thế nào thì liên quan gì đến mày." Hermione hét lớn vào mặt Draco, nhưng cậu vẫn trưng ra điệu cười đáng ghét. Cậu kéo cô ra bên ngoài tuyết rơi trắng xóa mặc cho cô ra sức kháng cự.

"Thôi nào Granger, mày phải cảm thấy vinh hạnh khi được nhảy với tao đó." Draco cười toe.

Móng tay Hermione cắm sâu vào da Draco, nhưng cậu chẳng hề bận tâm. Cô trợn mắt lên căm phẫn, hét vào mặt cậu lần nữa.

dramione; hẹn gặp anh vào một ngày nào đóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ