Chương mười tám

1K 80 6
                                    

"Mình không ngờ là Greyback sẽ đến nhanh như thế." Hermione nói chuyện với Harry qua điện thoại Muggle.

"Có lẽ Greyback biết rằng mình gã sẽ không chống đỡ nổi nếu như chiến đấu với nhiều người," Harry trả lời. "Mình đoán là sau khi vượt ngục, gã đã đến Stockholm ngay lập tức. Gã muốn tìm Malfoy để trả thù, càng nhanh chóng càng tốt, trước khi bị tóm được."

"Mình cũng nghĩ thế," Hermione đưa mắt nhìn lên bầu trời. Hơi thở trắng xóa tan hòa vào không trung. "Lúc Malfoy chiến đấu với Greyback, cậu ấy đã nói rằng gã biến hình hoàn toàn thành một con chó sói thực thụ để đạt được sức mạnh tối đa, nghĩa là gã hiểu bản thân trước sau cũng bị tống vào tù nên,"

"Mình nghĩ việc trở thành người hay không cũng không quan trọng với gã nữa," Harry nói tiếp. "Bồ và Malfoy sao rồi. Hai người hiện giờ có ổn không?"

"Mình không sao," Hermione miết ngón tay dọc theo thành lan can đọng hơi nước, thành một vệt dài. "Nhưng Malfoy thì có, cậu ấy đã bị thương nặng khi bảo vệ mình."

"Có lẽ mình sẽ đợi cho đến lúc Malfoy cảm thấy khỏe hơn thì chúng mình sẽ trở về London," Hermione quay lưng đối diện với phòng bệnh của Draco. Ánh mắt xuyên qua khung cửa kính mờ ảo. "Tạm biệt bồ, Harry."

"Tạm biệt bồ Mione." Harry đáp lại lời cô

Cô cúp máy, trở vào phòng bệnh.

Draco đang nằm trên giường, đắp chăn ngang ngực. Mắt nắm nghiền. Môi mím chặt. Da dẻ trắng nhợt, thiếu sức sống.

Các lương y nói rằng anh sẽ sớm tỉnh lại, nhưng trong lòng Hermione vẫn không thể ngừng lo lắng. Dạ dày cô nóng lên như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Hermione đã khóc rất nhiều từ ngày hôm qua đến mức tuyến lệ của cô cạn kiệt, không còn nước mắt mà khóc nữa. Bọng mắt cô sưng húp. Trên má còn đọng lại dấu vết của vệt giọt nước mắt đã khô. Hermione nắm một bên tay anh, đan vào giữa hai tay mình, cầu nguyện anh mau tỉnh lại.

Lát sau, người của Hiệp Hội Phù Thủy Và Pháp Sư Thụy Điển đến. Một người trong số họ đưa cho Hermione một chiếc túi lớn:

"Cô Granger. Chúng tôi cần phong tỏa hiện trường để điều tra về sự việc đêm qua. Chúng tôi đã thu dọn những đồ đạc không liên quan đến vụ án giúp hai người. Tạm thời căn hộ đó không ở được."

Hermione nghiêng đầu, dường như cô chẳng bận tâm đến những gì đối phương nói. Cô nghe chữ được chữ không, ngôn từ cứ thế chui vào một bên tai cô rồi nhanh chóng trôi ra từ phía bên kia rồi tan hòa vào không khí.

Người của hiệp hội cũng không muốn làm phiên cô thêm, đặt túi đồ sang bên cạnh ghế ngồi của cô rồi lặng lẽ rời đi trong im lặng.

Hermione thẫn thờ như người mất hồn được một lúc. Thời tiết hôm nay thật tệ. Tuyết rơi nhiều, chất thành đống ngang bằng với thềm tầng dưới của bệnh viện. Một cánh chim đơn độc lạc đàn hoảng loạn bay vòng vòng rối ren trên bầu trời sầm sì và u tối.

Cô vuốt ngược mái tóc Draco về phía sau, đặt đầu lên ngực để lắng nghe nhịp tim đập trong lồng ngực anh.

Trong lòng Hermione đang nhen nhóm một cảm xúc mới lạ thật khó để gọi tên. Một cảm xúc mà cô chưa từng nhận ra được khi ở bên cạnh bất kỳ ai khác ngoại trừ Draco.

dramione; hẹn gặp anh vào một ngày nào đóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ