Trời sáng, Hermione khẽ cựa mình. Mi mắt chậm rãi nâng lên. Cô dụi mắt một cái, ngước mắt lên nhìn. Cô nhận ra bản thân đang nằm gọn trong vòng tay Draco.
"Draco," Hermione khẽ gọi. Draco uể oải, cố gắng nâng mí mắt nặng trịch lên. Cậu nói với cô bằng giọng ngái ngủ.
"Sao thế, Bell?"
"Đêm qua cậu ngủ không được ngon sao?" Hermione vươn tay chạm vào quầng thâm dưới mắt của cậu.
"Không," Draco ngáp dài. "Không phải tôi ngủ không ngon. Có lẽ là do đêm qua cuộc họp kết thúc muộn."
Draco bỏ tay ra khỏi người Hermione, lồm cồm ngồi dậy. Cô nắm góc áo cậu.
"Còn sớm mà, cậu nên ngủ thêm chút nữa đi."
"Bữa sáng cùng với Chúa Tể sẽ bắt đầu sau một lúc nữa." Draco xếp gọn gối, rồi đi vào nhà tắm.
Lúc sau cậu ra ngoài. Hermione mở cửa sổ. Dinh thự nhà Malfoy lúc nào cũng âm u và tối tăm, dù có là ban ngày. Những tán lá của những cây cổ thụ có mang trong mình năng lượng ma thuật trồng xung quanh ken chặt vào nhau, thành một tấm chắn ánh nắng, cảm tưởng như tia sáng vươn xa nhất từ mặt trời cũng không thể lọt vào trong phủ. Điều đó có lẽ cũng phần nào giải thích tại sao người nhà Malfoy đều có làn da nhợt nhạt, thiếu sức sống và nguyên nhân khiến Hermione luôn cảm thấy lạnh lẽo mỗi khi bước vào chốn này.
"Tôi không thể hiểu nổi làm cách nào mà cậu sống được ở phủ Malfoy ngần ấy năm," Hermione thở dài. "Cậu biết không, nếu thiếu tiếp xúc với ánh nắng trong thời gian dài, thì cậu sẽ bị thiếu hụt hormone serotonin* và dễ bị trầm cảm."
*hormone duy trì tâm trạng tích cực, khi ở mức thấp sẽ dẫn tới tình trạng trầm cảm.
"Trầm cảm là gì?" Draco đang đứng trước gương, chỉnh trang lại trang phục.
"Đó là một chứng rối loạn cảm xúc," Hermione trả lời. "Cậu sẽ cảm thấy buồn bã, tuyệt vọng trong trong một thời gian dài và có những hành động làm tổn thương bản thân và người khác."
Draco đang cài cúc áo ở ống tay sơ mi thì đột ngột dừng tay. Cậu cụp mắt xuống, bất động như một pho tượng đá trong vài giây. Cậu ngước mắt nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, nở nụ cười chua xót, cài nốt cúc áo cuối cùng.
"Ra thế."
Hương nước hoa chanh bạc hà thoang thoảng vờn dưới mũi khiến Hermione vô thức quay lại. Cô thích mùi hương này. Hermione đã từng mua tặng cho Ron một lọ nước hoa đắt tiền có mùi y hệt như thế, nhưng anh đã không dùng nó.
Ron không thích mùi chanh bạc hà. Điều đó luôn khiến Hermione buồn. Giữa cô và anh luôn tồn tại những lấn cấn nhỏ khiến cả hai không thoải mái khi ở cạnh nhau, chẳng hạn như việc anh không thích mùi nước hoa cô chọn và cô không đam mê Quidditch như anh. Tuy nhiên, thay vì giải quyết vấn đề này bằng cách chấp nhận sở thích của nhau thì họ lại tránh né, cố gắng không nhắc đến vấn đề này mỗi khi cả hai đang bên nhau.
Hermione bước lại gần bên Draco, giúp cậu thắt cravat.
"Cô biết không," Draco thẫn thờ nhìn Hermione một lúc rồi hít một hơi thật sâu. " Đêm qua tôi đã tận mắt chứng kiến giáo sư Muggle học bị tra tấn."
BẠN ĐANG ĐỌC
dramione; hẹn gặp anh vào một ngày nào đó
Short Storytác giả: ngủ hơn mười tiếng một ngày hermione đang chuẩn bị trên đường đến đám cưới của mình với ron, nhưng cô tự dưng bất tỉnh, vì một nguyên nhân bí ẩn nào đó, cô đã du hành quay ngược thời gian trở về những tháng ngày học ở hogwarts. kẻ đầu tiên...