Tôi cứ chạy mãi,chạy thật nhanh,chạy không điểm dừng.Tất cả ánh mắt của những người đi đường dồn hết vào tôi,họ xì xào bàn tán về tôi.
"Thằng nhóc đó trông thật thảm hại!"
"Tại sao nó lại chạy như vậy nhỉ?"
"Nó đang chạy trốn ai vậy?"
"Trông nó thật kì lạ"
Tôi chỉ biết cắm đầu chạy,chạy mãi,chạy liên tục như vậy đến khi đêm xuống và ngoài đường đã vắng bóng người.Tôi ngồi ngồi trong góc của một con hẻm,suy nghĩ không biết bỏ đi rồi thì mình sẽ đi đâu về đâu hay là phó mặc sống chết cho trời quyết định?Tôi cũng không biết nữa,có lẽ con bé nói đúng...TÔI THẬT VÔ DỤNG!Trời đêm đông lạnh buốt,tuyết bắt đầu rơi,tôi chỉ với chiếc áo sơ mi mỏng manh ngồi đó chống chịu với cái lạnh.Gió càng lúc càng mạnh,người tôi bắt đầu run rẩy,tôi mệt mỏi nghĩ rằng mình sẽ chết vì lạnh.Mà tôi chết cũng được,đằng nào thì tôi cũng chỉ là một kẻ trống rỗng vô dụng,tôi từ từ,từ từ nhắm mắt lại
"Anh ta sao lại ngồi đây vậy nhỉ?"
Bỗng tôi nghe thấy một giọng nói của một cô gái,tôi hé mắt
-Anh gì ơi,sao anh lại ở đây?Nhà anh ở đâu?
Tôi ngước mắt lên nhìn,trước mắt tôi là một cô gái có mái tóc tím dài,hai bên kẹp hai chiếc kẹp tóc hình ngôi sao(Mà cái kẹp tóc của Tel' hình gì nhỉ?
YUU CŨNG KHÔNG BIẾT NỮA :")
Hãy tha thứ cho sự ngáo ngơ này :)))
-Này,nói gì đi chứ?Sao anh không trả lời tôi?
Tôi rất muốn nói,nhưng tôi cảm thấy có thứ gì đó không cho tôi nói
"CẨN THẬN CÁI MIỆNG CỦA ANH ĐẤY!"
Tch!Lại là con bé đó,nó định ám tôi mãi hay sao?
-Anh không nói được à?Vậy nhà anh ở đâu?
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu và có vẻ cô ấy cũng hiểu ý tôi
-Anh không có nhà sao vậy anh về nhà tôi nhé,dù sao thì tôi cũng sống một mình.Mà trời lạnh như vậy anh mặc thế dễ bị cảm lắm,này mặc áo của tôi vào đi
Cô ấy cởi chiếc áo khoác mình đang mặc ra choàng vào người tôi,cô ấy còn tháo khăn của mình ra quàng vào cổ tôi nữa.Nhưng nếu vậy thì cô ấy chỉ còn một chiếc áo len,cô ấy cũng sẽ bị cảm mất.Cô ấy nhìn tôi mỉm cười
-Anh đừng lo cho tôi,tôi khỏe lắm,không dễ bị ốm như vậy đâu!
-Ùm!
Tôi gật đầu nhẹ rồi cùng cô ấy đi về nhà,đi bên cạnh cô ấy trên con đường vắng vẻ và gió lạnh nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường.Ở bên cạnh cô ấy giống như tôi đang được sống một cuộc sống mới vậy,dù mới lần đầu gặp nhau nhưng tôi cảm thấy rằng cô ấy chính là lẽ sống của tôi,là ánh sáng của cuộc đời tôi vậy.Cô ấy dẫn tôi vào một căn nhà khá đẹp,cô ấy dẫn tôi lên phòng của cô ấy rồi hỏi tôi
-Anh tên gì?Tôi là Tel'annas.
Tôi cố gắng nói một cách rõ ràng nhất
-Nak...Nakroth.
-Giọng anh hơi khàn nhỉ?Đợi chút tôi đi lấy nước cho anh.
Cô ấy chạy xuống cầu thang lấy nước rồi đem một cốc nước ấm lên cho tôi
-Này,cậu uống đi.Thấy giọng cậu khàn nên tôi pha cho cậu cốc trà gừng.
Tôi uống một ngụm trà,thật ấm.Tôi cởi khăn ra trả lại cho cô ấy,nhưng cô ấy đã để ý đến vết thương trên cổ của tôi
-Nakroth,anh bị thương kìa.
Tôi lo lắng lấy tay che lại nhưng cô ấy gạt tay tôi ra
-Đừng giấu nữa,mau cởi áo ra để tôi xem vết thương.
Tôi hết cách đành cởi từng cúc áo ra,tôi thấy rõ sự hoảng hốt và lo lắng hiện lên trên gương mặt của cô ấy
-Trời ơi Nakroth!Chuyện tồi tệ gì đã xảy ra với anh vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
NakTel' (Cảm nắng)
FanfictionOne short!Các chap không liên quan đến nhau (Nhưng Yuu sẽ bẻ lái bất ngờ :v) Cấm đục thuyền dưới mọi hình thức.Nhớ follow Yuu nhe