Park thiếu thực sự rất xinh, dù có là đàn ông đi chăng nữa, những đường nét dịu dàng trên gương mặt anh đem đến cho người đối diện một cảm giác bình yên và ôn hòa. Có vẻ như người hầu trong dinh thự luôn nhìn Park thiếu trong bộ quần áo đơn sơ và giản dị, mà quên béng mất anh từng là đại thiếu nhà công tước. Xét về tước vị trước kia, gia đình Park thiếu cao hơn ngài Jeon một bậc.
Vậy nên chứng kiến Park thiếu ăn mặc chỉnh tề với vest và áo sơ mi sáng màu, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, ai đi ngang qua phải ghé nhìn lấy một phen, hoặc giả vờ có chuyện đi lui đi tới để có thể ngắm kỹ dáng vẻ hiện giờ của Park thiếu, hay còn gọi là Park phu nhân.
"Ta phải mặc những thứ này sao?" Vị anh hùng đăm chiêu nhìn bạn đời, nét mắt có chút khó coi.
"Tất nhiên, đừng nói với em là anh định mặc lại bộ đồ đó đấy nhé?"
"Chẳng phải nó là đồ truyền thống sao?"
"Nói thật đi, ai xúi anh đi mặc mấy cái đó thế?" Park thiếu phì cười. "Hầu gia của em, đó đều là đồ cổ của thế hệ xưa cũ, giờ này ít ai mang lắm."
Vị anh hùng có hơi ngại ngùng, ngài đưa tay gãi gãi đầu, bối rối mặc lấy bộ vest mà bạn đời đặt may riêng cho mình, dù ngài chẳng biết làm sao em có thể biết rõ số đo của ngài để đặt may.
Bộ đồ tối giản với tông trầm, ôm lấy đường cong cơ thể của hầu gia, không hề bó sát như trước kia, chất liệu khá thoải mái. Mà cho dù nó có xấu hay làm ngài khó chịu đi chăng nữa, đây cũng là đồ của Park thiếu tặng cho ngài, mà đã là Park thiếu, thì thứ gì ngài cũng thích.
Jimin đẩy người đàn ông ngồi xuống, sau đó tự tay chải tóc và tân trang lại diện mạo cho hầu gia của mình, đây là lễ trưởng thành của nhị công chúa, không chỉ là cô con gái hoàng đế yêu thích, mà còn là mỹ nhân nức tiếng ở Thủ đô. Vì để làm rạng danh con gái, hoàng đế không tiếc mời tất cả quan thần và giai cấp quý tộc đến dự, tất nhiên, không thể thiếu hầu gia đại tướng quân từ Biên thành xa xôi.
Sau khi chải và vuốt tóc cho vị anh hùng xong, Park thiếu đứng lặng người một lúc lâu, hầu gia của mình thật đẹp trai, đẹp trai nhất Biên thành.
"Ta không muốn soi gương đâu." Vị anh hùng lắc đầu. "Ta, mặt của ta rất nhiều sẹo."
Vị anh hùng biết rõ mặt mình không dễ nhìn lắm, bởi mấy đứa con nít chỉ cần nhìn ngài liền khóc, chỉ có những đứa trẻ Biên thành đã quen mới có thể bình tĩnh, chứ đổi lại là những đứa khác, đã la lối và khóc lóc chạy về cha mẹ của chúng.
Nhưng Park thiếu lại chẳng nghĩ vậy.
"Ngài đẹp trai lắm." Park thiếu hôn lên má hầu tước Jeon. "Với em, ngài đẹp nhất."
Jeon anh hùng nghe vậy thì chợt mỉm cười, dù rất nhẹ nhưng Park thiếu vẫn bắt được khoảnh khắc ấy. Thật ra, dù chung sống nhiều năm, rất ít khi Jeon mỉm cười, có thể bởi vì năm tháng trước kia lúc nào ngài cũng lạnh mặt, hoặc chẳng có điều gì hạnh phúc đến với ngài, nên cơ mặt của ngài chẳng thể cười một cách tự nhiên. Mặc cảm tự ti và quá khứ cơ cực trước kia vẫn còn vương vấn nơi ngài, dù đã bày tỏ tình cảm nhiều lần, chính Park thiếu vẫn còn thấy trong tình cảm, lúc nào hầu gia cũng là bên yếu thế hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngài Jeon, cùng em về nhà nào?
FanficBạn đời của tôi nghĩ rằng tôi không yêu anh ấy. Lại một chiếc fic khác được edit bởi người em của mình @iamplinh