Chương 1

1.7K 83 7
                                    

01: https://buchixiangcaizi.lofter.com/post/4c41576e_2b424dcdd

-
Chiều tạnh nắng ve sầu cũng lười kêu, nằm bò trong bãi cỏ rậm rạp lúc có lúc không chít chít.

Trần Thiên Nhuận đứng trước cổng trường Trung học Số 3, nắm dây đeo cặp của mình, hít một hơi thật sâu, sải bước chân đầu tiên bước vào nếp sống của Trung học Số 3.

Tuy nói là học sinh chuyển trường, nhưng bộ phận hậu cần của Trung học Số 3 vẫn luôn làm rất tốt. Một ngày trước khi cậu chính thức nhập học đã cho cậu đến trường nhận đồng phục, áo sơ mi trắng và quần tây màu đen, Trần Thiên Nhuận mặc rất sạch sẽ thẳng thớm.

Trường học quả thực có hơi lớn, hai bên đường trồng rất nhiều cây chi dương, ánh mặt trời bị chia tách thành vô số tia sáng rọi xuống, Trần Thiên Nhuận loanh quanh trong những tia sáng vụn vặt một lúc lâu mới tìm thấy khu dạy học của lớp 10.

Đi lên lầu, tìm đến cửa phòng làm việc, Trần Thiên Nhuận nhẹ nhàng gõ cửa, thầy chủ nhiệm đã đợi ở bên trong từ lâu, nghe thấy tiếng thì vội vàng gọi: "Mời vào."

Trong phòng làm việc mở điều hoà, chốc lạnh chốc nóng khiến Trần Thiên Nhuận nổi da gà.

Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở vị trí vẫy tay với cậu, trong lòng ngập tràn hân hoan, trông Trần Thiên Nhuận còn ngoan ngoãn hơn tưởng tượng của ông. Mấy cậu trai ở cái tuổi này ít nhiều đều có chút phản nghịch, cúc áo cuối cùng của đồng phục luôn luôn không cài vào, cặp sách hai vai thì chỉ đeo một bên vai. Nhưng đứa nhỏ trước mắt mặc đồng phục rất quy củ, đeo cặp cũng nghiêm chỉnh, bởi vì căng thẳng tay vẫn nắm chặt dây đeo.

"Chào thầy." Trần Thiên Nhuận ngoan ngoãn chào hỏi, thầy chủ nhiệm càng mềm lòng.

"Nào, ngồi xuống đi đã." Thầy chủ nhiệm kéo ghế cho cậu, đợi cậu ngồi vào rồi mới nói tiếp: "Em học lớp 3, nằm ở cuối hành lang này. Học sinh trong lớp đều khá bộp chộp, nhưng không tệ từ từ làm quen là được. Thầy đã xem thành tích của em, cũng ổn, thầy tin rằng chỉ cần em chịu cố gắng, cũng sẽ đạt được thành tựu xuất sắc ở Trung học Số 3."

Trần Thiên Nhuận khẽ gật đầu nói vâng, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi, sau khi bị miếng bọt biển trên dây đeo thấm hút hết chỉ còn lại chút mát lạnh trên đầu ngón tay.

"Tốt, vậy em đợi thầy một chút, thầy lấy bài thi rồi mình về lớp." Thầy chủ nhiệm đứng lên đếm một sấp bài thi. Trần Thiên Nhuận buông dây đeo ra, cử động tay, nắm chặt hồi lâu khiến các khớp của cậu đều đã hơi tê cứng, lúc này hệt như con rối lâu năm không được tu sửa, chuyển động đều vang tiếng kẽo kẹt.

Thầy chủ nhiệm đứng trước cửa, nghiêng đầu ra hiệu cậu đi theo, Trần Thiên Nhuận buông thõng tay ở hai bên người, đi đến.

Vừa ra khỏi phòng làm việc, Trần Thiên Nhuận đã nghe thấy tiếng cười ha hả, theo sau là tiếng trò chuyện ồn ào, càng đi về cuối âm thành càng rõ ràng, đột nhiên cậu hiểu ra "bộp chộp" mà thầy chủ nhiệm nói khi nãy.

"Được rồi được rồi!!" Thầy chủ nhiệm đi lên bục giảng, gõ vào bàn, để cả lớp yên lặng, các học sinh vừa hãy còn nói cười lập tức về chỗ ngồi, trong mắt tràn đầy tò mò nhìn Trần Thiên Nhuận.

[Transfic/Hàng Nhuận航润] SẶC 呛Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ