Phiên ngoại: Gió Ngày Xuân

415 33 7
                                    

Đêm đen của tháng ba đến càng ngày càng muộn, trường học đổi thời gian tan học lên sớm nửa tiếng, Tả Hàng lại được ngắm hoàng hôn kịp lúc.

Gần đây, gió thổi ấm cả người, bất kể gió có lớn đến đâu thì trên người cũng không thấy lạnh. Trần Thiên Nhuận lại muốn uống trà trái cây rồi, sau khi tan học Tả Hàng dẫn cậu đi mua trà trái cây size lớn nhất. Nhưng lúc ăn cơm mới được uống, bởi vì cậu vừa có được đồ uống thì sẽ uống rất nhanh, uống đến cuối cùng không ăn cơm nổi, đến nửa đêm lại kêu đói.

Bây giờ, nhiệt độ hôm nay cao hơn hôm trước, lúc mua trà trái cây, có người dẫn trẻ con vào mua kem, Trần Thiên Nhuận chớp mắt nhìn Tả Hàng, trà trái cây đến tay đã được thêm đá. Lát chanh, táo, dưa hấu, sốt chanh dây và cả nửa ly đá bị Trần Thiên Nhuận khuấy qua khuấy lại, tạo nên một lốc xoáy hoa quả trong ly.

"Bạn uống gì?" Cậu nhìn Tả Hàng bị biến dạng bởi những miếng trái cây thông qua chiếc ly không quá trong suốt.

Tả Hàng nhìn cậu, rồi nhìn sắc trời dần dần tối đen sau lưng cậu, cuối cùng tầm nhìn quay về đôi mắt phản chiếu bên trong ly trà trái cây: "Anh uống khoai môn."

Ồ, là trà sữa khoai môn, thật sự ngon cực kỳ. Một lát phải uống ké vài ngụm, Trần Thiên Nhuận nghĩ.

Tả Hàng đương nhiên biết cậu đang nghĩ cái gì, lại không nhịn được vươn tay xoa cậu hai cái, còn thuận tay cứu lấy cây ống hút sắp bị bóp bẹp dí trong tay cậu. Cửa kính của tiệm trà sữa mở lớn, cơn gió ấm áp thổi vào khiến tóc con của bọn họ bay phấp phới, giữa bọn họ từ lâu đã chẳng còn khoảng cách, lúc này vai kề sát bên vai. Gió vừa thổi, những sợi tóc rối tung quấn triền vào nhau, trong chớp mắt không thể phân biệt được là tóc của ai.

Nhân viên cửa tiệm đặt trà sữa vào trong bao, nhét xong ống hút rồi đưa đến, Trần Thiên Nhuận nhấn lấy nhìn nhãn trên ly rồi lại nhìn của mình, không nhịn được mắng: "Bạn có biết xấu hổ không, Tả Hàng, gọi ít đường cho mỗi mình thôi à?"

"Bạn nghe anh nói bạn nghe anh nói." Tả Hàng vừa né cú đấm của Trần Thiên Nhuận vừa đi ra khỏi tiệm, lúc bước xuống bậc thang thì suýt ngã. An toàn đi đến bên ngoài cửa mới mở miệng nói: "Bạn xem trà trái cây của bạn full đường, bạn uống một nửa anh uống một nửa thì có phải là ít đường không. Ly trà sữa này bạn một nửa anh một nửa, thì có phải là không đường không. Bạn vẫn uống ít đường đấy thôi."
(Cho những ai vẫn chưa hiểu logic của em Hàng: Của em Nhuận 100% đường, hai bạn chia nhau uống -> mỗi bạn uống 50% đường -> em Nhuận uống 50% đường (ít đường).
Ly em Hàng 50% đường, chia hai mỗi bạn 25% đường -> em Nhuận cũng chỉ uống 25% đường (không đường)
=> Em Nhuận có uống hai ly thì cũng là uống ít đường(<100% đường) )

Trần Thiên Nhuận bị hắn giảng giải rối bời, gật đầu rồi mới bắt đầu suy nghĩ, đợi đến khi Tả Hàng sắp không nhịn cười được nữa cậu mới hiểu ra. Nhấc chân đạp vào cặp của Tả Hàng, lớn tiếng gào lên: "Cút! Em uống hết thì có mà uống 150% đường!"

"Bé cưng muốn uống thì cho bé cưng uống hết." Tả Hàng bắt lấy bàn tay cậu vung đến, nghiêng người tiến lên trước tóm lấy bàn tay còn lại, hút một ngụm trà trái cây trong tay cậu.

[Transfic/Hàng Nhuận航润] SẶC 呛Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ