Chương 5

572 61 3
                                    

05: https://buchixiangcaizi.lofter.com/post/4c41576e_2b435157d
-
Môi trường ôn tập của Trần Thiên Nhuận thật sự có chút khó khăn.

Không biết nhà bên cạnh nghĩ thế nào, trong con ngõ chật hẹp thế này mà lại lấy ra hai cái bàn vuông, mở một quầy đồ xiên nướng, khiến cho môi trường ôn tập của Trần Thiên Nhuận càng ồn ào hơn. Bình thường đôi vợ chồng đó chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng đều tranh cãi rất nhiều, cộng với việc lớn khiến người ta khó chịu thế này cũng thật là ăn nhịp với nhau.

Quầy đồ nướng bên ngoài nhà ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng có người đập bình rượu xuống đất phát ra tiếng leng keng lách cách, cộng thêm vài câu mắng chửi mọi thứ lại bị thổi bay đi. Trần Thiên Nhuận thấy phiền, mở cửa sổ ra, hét lớn: "Nhỏ tiếng chút! Đang học bài!"

Thế là đám đàn ông nọ thật sự nhỏ tiếng lại, nói thầm: "Thằng bé đang học, không thể làm trễ nãi người ta."

Qua một chốc lại có một người đàn ông để trần cánh tay gầy gò như khỉ, hét: "Cố lên nhé nhóc con, sang năm uống rượu đỗ đại học của cậu."

Trần Thiên Nhuận lại mở cửa sổ ra nói: "Hai năm nữa cháu mới thi đại học!"

Trần Thiên Nhuận dứt khoát dừng bút trong tay, đỡ trán ngắm thành phố mà bản thân không thể nào quen thuộc hơn nữa này, nơi này ngày nào cũng có người rời đi có người trở về. Tiếng mắng chửi trong con ngõ liên tục chẳng ngớt, tiệm đậu phụ ngâm nước muối lâu đời ở cuối ngõ bày bán hết năm nay sang năm khác.

Ánh nắng trong con ngõ lúc nào cũng nhỏ mà hẹp, sáng nay trời rất quang đãng, cũng khó tránh có chút bóng râm.

Lúc cậu đến trường, nhìn thấy trước bảng đỏ đã lâu không dán thông báo đông nghịt người, lập tức hiểu được 'ba tầng trong ba tầng ngoài' trong bài văn.
(*三层里三层外: ba tầng trong ba tầng ngoài, ý chỉ sự đông đúc vây thành tầng tầng lớp lớp)

Trong lòng bỗng chốc hơi căng thẳng, tim đập như muốn rớt ra ngoài, hai tay lại vô thức nắm chặt quai cặp, cúi đầu chen vào.

Tên của Tả Hàng đứng đầu bảng, còn bản thân...

Ở hàng giữa.

Cách Tả Hàng, 102 người.

Sự hoảng hốt của Trần Thiên Nhuận lắng xuống, ngay sau đó là sự thất vọng mạnh mẽ trào dâng, cái mũi chua xót nước mắt sắp rơi ra khỏi vành mắt, cậu cúi đầu chạy vào nhà vệ sinh.

Vào khoảng thời gian này, trong nhà vệ sinh người đến người đi, Trần Thiên Nhuận chạy vào vách ngăn, khoá cửa lại, che miệng không dám khóc ra tiếng, thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ cửa ép cậu phải mở lời.

Dường như tại một thời điểm nào đó, tiếng bước chân trong nhà vệ sinh từ nhiều thành thưa thớt, tiếng gõ cửa cũng chẳng còn vang lên nữa, Trần Thiên Nhuận nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa mới vào lớp.

Nhưng chẳng thể nghĩ nhiều đến vậy nữa, cậu chỉ muốn khóc thật to.

Tả Hàng rất giỏi, ít nhiều có thể nhìn ra được, chủ nhiệm sẽ luôn nương tay với học sinh có thành tích xuất sắc nhất, thỉnh thoảng Tả Hàng xin nghỉ học cũng có thể nhìn ra chủ nhiệm rất khoan dung với hắn.

[Transfic/Hàng Nhuận航润] SẶC 呛Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ