Jaehyun nhẹ nhàng đặt Doyoung trên giường, vết súng trên bụng cũng may chỉ xoẹt qua nên sau một hồi sơ cứu sơ sài thì cũng đã ngăn được máu. Tay của cả hai cả quá trình vẫn cứ gắt gao siết chặt lấy nhau, Jaehyun cố kìm lại khát khao được ôm lấy người kia vào lòng, anh đang bị thương không nên động quá mạnh.
"Ôm anh!"
"Nhưng anh đang bị thương."
"Ôm ôm, em chê anh hôi hám không thèm ôm sao?"
Jaehyun thở dài cởi áo khoác rồi nằm bên cạnh Doyoung, cậu nhẹ nhàng đặt đầu anh gác lên tay mình tránh động vào vết thương bên dưới. Doyoung thoải mái dụi vào vai Jaehyun, tay nghịch chiếc vòng anh mua cho cậu coi như quà làm hoà từ rất lâu rồi. Đột nhiên Doyoung quay sang rướn người lên hôn lên môi Jaehyun. Cậu bất ngờ đỡ lấy eo anh ngăn không cho vết thương được sơ cứu sơ sài kia rách ra.
Doyoung vội vàng cuốn lấy chiếc lưỡi dày của Jaehyun mà kịch liệt trao đổi. Jaehyun vì còn bất ngờ mà cứ thế để anh làm càn, cậu chủ động há miệng để hơi thở của cả hai chiếm lấy buồng phổi của người kia. Chiếc áo sơ mi trắng của Jaehyun được bàn tay thon dài của Doyoung lần lượt mở ra. Lần này thì cậu hoảng thật, nhanh tay tách cả hai ra.
"Doyoung?"
Doyoung không nói gì lại cúi xuống ngậm lấy đầu ngực của Jaehyun mà mút mát, đến ngay cả áo sơ mi cũng rê lưỡi cuốn lấy. Jaehyun lật người lại, cố hết sức đặt người kia xuống giường tránh để hai chân anh chịu nhiều tổn thương. Doyoung bỗng chốc bị đè xuống, miệng tách ra khỏi đầu ngực Jaehyun kéo ra một sợi chỉ bạc óng ánh.
"Doyoung anh đang bị cái quái gì vậy?"
Jaehyun hét lên nhưng rồi cậu chợt nhận ra mình đã trót to tiếng quá. Nhìn vào đôi mắt thỏ mở to run rẩy của anh khiến cậu chỉ muốn đấm cho mình một phát. Doyoung của cậu làm gì có chuyện bị làm sao, chỉ có cậu mà thôi.
"Youngie em xin lỗi. Chỉ là anh bây giờ..."
"Không sao anh mới phải là người phải xin lỗi. Em giúp anh mua băng gạc với thuốc về nhé, chân anh cũng phải băng lại."
Doyoung ngồi dậy đẩy Jaehyun bên trên mình ra, cúi xuống gỡ mảnh vải đang buộc chặt lấy hông mình ra. Jaehyun từ lúc về đến giờ luôn canh cánh trong lòng nỗi bất an cùng với tội lỗi, cậu thở dài mặc áo khoác đi đến tiệm thuốc gần đó.
Thành phố phồn hoa đến mấy cũng không thể tránh được cái tĩnh mịch về đêm. Jaehyun đếm lại đống đồ trong túi xem còn thiếu món nào hay không thì đột nhiên có một lực kéo cậu chạy vào trong ngõ.
"Taeyong?" Jaehyun đoán.
"Suỵt đừng phát ra tiếng, lệnh là tránh xa Kim Doyoung ra."
Jaehyun nghe vậy liền giật tay lại nhưng đã bị Taeyong đoán được trước, anh tóm lấy áo của Jaehyun ép cậu nhìn mình.
"Tôi sẽ giết cậu đấy thằng khốn ích kỉ!"
Jaehyun nhìn đôi mắt đỏ ngầu hằn lên vài tia máu của Taeyong mà không khỏi bất ngờ, tiếng gầm gừ trong cổ họng ban nãy cũng bắt đầu vang vọng trong tâm trí. Taeyong kéo Jaehyun đến chỗ quán bar ban nãy, cảnh tượng thậm chí còn kinh khủng hơn lúc nãy, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi dù đứng ở vị trí xa. Trong sự hỗn loạn đó, Jaehyun lại nhìn thấy Ten và Kim Jungwoo đang nằm ở đó.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Jaedo] Lie
FanfictionMột thế giới nơi động vật có thể biến thành người, trở thành một người bầu bạn, phụ tá lẫn cánh tay phải đắc lực. Truyện do mình viết muốn đêm đi đâu hãy báo với mình một tiếng