Chương 7: Tình địch

1.8K 54 1
                                    

Theo như cách nói của Lư Hoài An, chuyện tình cảm không thể gấp gáp, phải từng bước tiến tới, phải dùng cách nước ấm nấu ếch xanh.

(Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ.)

Nếu tuỳ tiện tỏ tình có khả năng sẽ bị người ta trực tiếp từ chối, đến mức bạn bè cũng không thể làm. Chủ yếu phải từ từ tiến vào cuộc sống sinh hoạt của đối phương, chờ đến lúc cô ấy có hảo cảm, liền tỏ tình lập tức sẽ thành công.

" Bước đầu tiên, cậu phải cùng cô gái đó nói truyện phiếm. Yêu đương mà không trò chuyện với nhau còn thì làm cái gì? Ngày thường phải quan tâm cô ấy nhiều hơn, hỏi han ân cần. Chờ sau khi cô ấy đã hình thành thói quen nói chuyện phiếm cùng cậu, cậu lại tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy một chút. Một đoạn thời gian cứ như gần như xa, đảm bảo sẽ hiệu quả."

" Này, cậu cũng có nhiều chiêu như vậy hả!" Lưu Mục mở to đôi mắt, quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tuy lão đại của bọn họ bề ngoài là tên to con đen thui ngốc nghếch, không nghĩ tới lại am hiểu nhiều chuyện như vậy.

" Cứ dùng cách đó đi, lão tử đã thử qua với ít nhiều đối tượng rồi." Lư Hoài An đắc ý.

" Có thể nha, quả thực cách này của An ca nhà chúng ta không tệ." Liễu Thừa Chi vỗ vai Lư Hoài An nói.

............

Nói chuyện phiếm.....

Hàn Tư Hành lập tức nhớ đến vị học trưởng bí mật thường cùng Kiều Trăn nhắn tin.

Không được, không thể đề bọn họ sinh ra hảo cảm với nhau. Hàn Tư Hành lo trái nghĩ phải liền nhắn tin Wechat cho Kiều Trăn.

[ Tư Hành: Ngày mai có đến sân thể dục không?]

Khoá học quân sự cũng đã sắp kết thúc, công việc của Kiều Trăn lại tương đối nhiều, hiện tại không thể đến.

Kiều Trăn lập tức nhắn lại.

[ Trưa mai chị sẽ đi qua, cùng nhau ăn cơm trưa nhé, đúng lúc chị có chuyện muốn nói với em.]

*

Buổi trưa hôm sau, Hàn Tư Hành chờ đến khi buổi học quân sự kết thúc cũng không thấy Kiều Trăn đâu.

" Lão tứ đi ăn cơm thôi." Bạn cùng phòng gọi cậu.

" Không đi, có việc rồi." Cậu nhíu mày, gọi điện cho Kiều Trăn lần nữa, vẫn không bắt máy.

Cô không đến tìm cậu, cậu cũng không có tâm tình nào đi ăn cơm, ngồi ngây ngốc dưới trụ bóng rổ. Mặt trời chiếu trực tiếp vào người cậu, tạo nên một vầng sáng nhạt.

Một lúc sau tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Tư Hành nhìn thấy trên màn hình cái tên quen thuộc.

" Xin lỗi nha Tư Hành, chị có việc không đến được." Di động truyền đến giọng nói chân thành xin lỗi của Kiều Trăn.

" Không sao."

" Em đi ăn chưa?"

" Chưa ăn."

" Đi ăn mau đi, sao em lại không chịu đi ăn?"

" Chị nói muốn cùng nhau ăn cơm." Hàn Tư Hành nhíu mày, nếu cô đã nói như thế cậu sẽ chờ.

Thực giống như một đứa trẻ đối với món đồ chơi mà mình yêu thích, khi cậu bé nhận được món đồ chơi đó sẽ gắt gao ôm lấy nó không buông.

Kiều Trăn bị lời nói này làm cho thất thần, sau một lúc cô mới hồi thần.

" Không lẽ em vẫn còn ở sân thể dục đợi chị hả?" Cô cẩn thận hỏi.

" Ừ." Ngắn gọn một chữ, lại mang nửa phần ủy khuất.

" Vậy em đi đến khu nhà ăn phía Bắc đi, chúng ta gặp nhau ở cửa, bây giờ chị sẽ đến đó."

Kiều Trăn nói vài câu với người bên cạnh, vội vã đi đến khu nhà ăn.

Đứa nhỏ này, như thế nào vẫn giống như trước kia ngốc nghếch như vậy?

Kiều Trăn vừa đi đường vừa suy nghĩ. Thời điểm cô học sơ trung, có một lần hứa dẫn Hàn Tư Hành ra ngoài chơi. Kết quả ngày hôm đó cô nhận được điện thoại của thầy giáo muốn cô đến trường hỗ trợ. Vì thế cô đi đến trường trước còn dặn mẹ, nếu Hàn Tư Hành có đến bảo cậu chờ một chút.

Vốn dĩ cho rằng một hai tiếng sẽ xong việc ai ngờ lại kéo đến tận buổi chiếu mới làm xong. Khi đó Kiều Trăn còn chưa có điện thoại di động, chờ sau khi trở về nhà đã là 5 giờ chiều.

Cô vừa vào cửa, Kiều mẹ bất đắc dĩ nói Hàn Tư Hành đã ở trong phòng đợi cô suốt một ngày, cơm trưa cũng không chịu ăn.

Thời điểm Kiều Trăn vào phòng, Hàn Tư Hành đang ngồi ở ghế bàn học, ôm cái cặp nhỏ trong lòng, cúi đầu không biết đang suy tư chuyện gì. Nhìn bộ dạng đáng thương giống như vật nuôi bị chủ nhân vứt bỏ.

Nghe được tiếng mở cửa phòng, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Trăn, lập tức cậu nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự vui sướng, " Chị trở về rồi."

Kiều Trăn có chút động lòng nhưng lại tức giận, " Chị không trở về em định sẽ chờ ở đây mãi sao? Không biết đi ăn cơm trưa hả? Em không cảm thấy đói à."

Cô nói những lời trách cứ này làm nụ cười trên mặt Hàn Tư Hành chợt biến mất. Cậu nhấp môi, trong ánh mắt dần dần thể hiện sự cố chấp và quật cường, lời nói vô cùng đáng thương,: " Là chị bảo em chờ mà."

Sau đó cậu kéo nhẹ áo cô, trong mắt ẩn chút nước mắt, " Em nghe lời chị, chị đừng giận nữa mà."

..........

10 tuổi mà Hàn Tư Hành đã như thế, 6 năm sau vẫn không thay đổi. Ngốc ơi là ngốc.

*

Thời điểm Kiều Trăn đi đến nhà ăn, bên trong đã không còn ai. Trong thời gian ăn cơm, Kiều Trăn nói về kỳ nghỉ lễ quốc khánh, vốn dĩ cô muốn bàn bạc cùng Hàn Tư Hành chuyện này.

Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh sẽ tổ chức buổi tiệc đón mừng tân sinh. Người của Hội học sinh biết trước kia cô có học nhảy, cho nên muốn cô tham gia một tiết mục.

Kiều Trăn không quen từ chối người khác, hơn nữa bản thân mình quả thực cũng biết nhảy, vì thế đã đồng ý.

Vì vậy kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, cô muốn ở lại trường tập tiết mục vũ đạo, không thể về thành phố T.

" Cho nên, ngày đó em phải trở về một mình thôi. Muốn mua vé tàu phải mua sớm một chút." Kiều Trăn nói xong kế hoạch của mình, còn dặn dò Hàn Tư Hành.

" Chị không về, em về làm gì?" Hàn Tư Hành nghe xong, lẳng lặng nhìn thoáng qua cô.

Kiều Trăn: "........"

*

Cuối cùng kỳ nghĩ Quốc Khánh cũng trôi qua, nháy mắt đã đến buổi tiệc chào đón tân sinh viên.

Buổi tiệc được tổ chức ở hội trường trung tâm phía Tây đại học S. Ninh Ngữ Mông nói Kiều Trăn cố lên, rồi cũng đi vào hội trường xem biểu diễn.

Tiết mục Kiều Trăn tham gia do chính hội trưởng văn nghệ biên đạo và phụ trách, cải biên từ một vũ đạo nổi tiếng của một nhóm nhảy Hàn Quốc.

Ngay cả y phục múa cũng là phong cách Hàn Quốc, áo vét cùng tông với quần short ngắn.

DỤC VỌNG, CỐ CHẤP CỦA ANH. _Đào Hòa Chi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ