Sáng hôm sau chỉ thấy Thẩm Mộng Dao tỉnh dậy với cái đầu đau nhứt, tóc rối như tổ quạ. Nhưng không gian xung quanh hoàn toàn khác với nàng hiện tại. Căn phòng rất đẹp, thiết kế sang trọng và mang chút hơi hướng cổ điển. Mùi gỗ đắt tiền xộc thẳng vào mủi nàng.
Trên chiếc bàn trang điểm là một bộ đồ mới toanh được xếp ngay ngắn, dưới giường còn có một đôi giày nhìn qua thôi cũng biết là hàng hiệu. Nàng vẫn đang bất ngờ thì lại thấy tờ giấy note dán trên mặt gương
"Chị thức rồi thì ăn sáng đi, em cho người đưa về. Em phải đi sớm, nếu nhớ em chị có thể liên lạc 0*********"
"Xí! Ai thèm" Trong đầu Thẩm Mộng Dao hiện lên bộ mặt điềm tỉnh, bất biến của Viên Nhất Kỳ mà khẽ mỉm cười, tay bỏ tờ giấy cẩn thận vào túi. Nàng thử mặc chiếc váy mà cô chuẩn bị sẵn, thật sự quá đẹp. Chiếc váy nhẹ nhàng, tinh tế rất hợp với dáng nàng. Cảm giác thoải mái gấp mấy lần so với bộ đồ công sở như bộ giáp sắt
nàng lấy túi xách, hồi hộp mở cửa bước ra ngoài. Không ngoài dự đoán, nàng bị choáng ngợp bởi độ hoa mĩ của căn nhà, cứ như một lâu đài Pháp thật thụ. Một người làm trong nhà thôi cũng đã khoác lên mình những bộ đồ đắt đỏ
"cô Thẩm Mộng Dao , mời cô dùng bữa sáng" bác quản gia lịch thiệp đưa nàng vào bàn ăn, một bàn ăn thịnh soạn với đủ các món ăn, đa số là món âu. Một khung cảnh tưởng chừng như chỉ có trong phim nay lại xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của nàng
"Bác à, nhiều như vậy làm sao con ăn hết, hay là bác và mấy anh chị kia cứ ngồi ăn với con đi" dù sao thì bàn cũng dài và to mà
"không được đâu, cô chủ đã bảo chúng tôi phải toàn tâm chăm sóc cho cô dâu tương lai"
"Cái gì? Viên Nhất Kỳ dám nói vậy sao?!" Nàng tự nhủ lòng mình khi nào gặp lại sẽ cho Viên Nhất Kỳ một trận chừa cái thói ăn nói linh tinh. Nhưng khi nào thì gặp lại? Câu hỏi hiện lên phút chốc làm nàng ngây ra. Có phải cô sẽ không về nữa không? Sẽ không gặp lại nữa?
"E hèm, là Thẩm Mộng Dao đúng không" giọng nói kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ mông lung đó. Ông Viên nhàn nhã cầm tách trà bước từ ngoài vườn vào
"V....vâng ạ, cháu chào bác" nàng vội đứng lên chào
"Cứ tự nhiên đi"
"C...cháu ăn xong rồi, cháu xin phép"
"Cậu Wang, đưa báu vật của con tôi về cho cẩn thận" ông Viên nói rồi xoay qua mỉm cười niềm nở với nàng "Lần đầu ta nghe Viên Nhất Kỳ gọi một người là báu vật của nó đó"
"Ể? Nhóc con đó thật hết thuốc chữa rồi"
-------
Ngồi trong văn phòng làm việc mà Thẩm Mộng Dao cứ nhìn chăm chăm vào tờ giấy note. Đấu tranh tư tưởng có nên gọi cho Viên Nhất Kỳ không? Gọi rồi thì nói gì đây? Aaa không biết làm sao hết
"Woa hôm nay chị trông rất thanh lịch, dịu dàng đó nha" Suny lại gần thốt lên
"À cái váy này là của Viên Nhất Kỳ..."
"Viên Nhất Kỳ tặng cho chị á?!"
Nói tặng thì cũng không đúng lắm, nàng nhìn Suny cũng đủ biết là đang rất ghen tị với nàng rồi, nhìn mặt buồn rõ mà. Nàng thở dài định giải thích thì...
"Huhu, sao chị lại được Viên Nhất Kỳ để ý chứ? Có phải vì ghét em nên Viên Nhất Kỳ mới xin nghỉ việc ở đây không?"
Về chuyện cô là gián điệp nàng không thể tuỳ tiện nói được cho nên "tôi nghĩ..không phải vậy đâu"
"Chị có số điện thoại của Viên Nhất Kỳ mà đúng không? Cho em xin với"
Thấy Suny năng nỉ dữ quá nên nàng cũng phải đưa cho nhưng rồi lại hối hận
"Viên Nhất Kỳ ah! Là chị Suny đây sao em nghỉ việc vậy?"
"Em có chút chuyện cần giải quyết"
"Vậy khi nào em về? Chúng ta có thể đi ăn với nhau không?"
"Hơi khó nhưng em sẽ cố gắn sắp xếp. Đến giờ tập luyện rồi, em xin phép"
Tiếng điện thoại vừa ngắt, Suny vui mừng nhảy lên như trúng số làm Thẩm Mộng Dao ngứa mắt. Miệng lúc nào cũng nói thích mình mà bây giờ đồng ý đi ăn với người khác đúng là chỉ giỏi nói. Tâm trạng của nàng cực kì buồn bực là ghen chăng?
"Nè đừng nói là chị cũng thích Viên Nhất Kỳ nha" Suny nhìn nàng tức giận ra mặt nên hỏi
"L..làm... gì có, thôi đi làm việc đi" nàng ngại ngùng quay mặt vào máy tính
"Không sao nếu chị cũng thích vậy chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng"
"Hai người thôi đi, tuy Viên Nhất Kỳ tốt bụng thật nhưng mà em ấy rất nhạt nhẽo đã vậy còn có hơi kì quặc. Nó đối xử với ai cũng có khoảng cách hết khó tiếp cận lắm" Châu Thi Vũ lên tiếng
"Ya! Chị không được nói xấu crush của em" Suny liếc xéo Châu Thi Vũ
"Viên Nhất Kỳ... Ngay từ lần đầu gặp đã rất chu đáo, rất biết cách quan tâm chăm sóc người khác. Tính tình thẳng thắng cũng vì tính chất công việc mà sinh ra, hay nói những lời khiến người khác đỏ mặt nhưng đều là lời thật lòng. Không phải lời ong bướm, con người đó làm gì cũng đều rất chân thành" Thẩm Mộng Dao trầm mặt nói
Nàng nhìn lại những gì Viên Nhất Kỳ đã làm cho nàng. Cách an ủi có phần vụng về, quan tâm nàng dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt, nàng biết Viên Nhất Kỳ vì không biết cách để lấy lòng con gái nên đã luôn cố ý làm sai chỉ để được nàng chú ý. Một người mộc mạc, chân thành như vậy giữa cái thành phố tấp nập này làm sao kiếm được người thứ hai chứ
Tuy Viên Nhất Kỳ vẫn có những nhược điểm nhưng từ lâu đối với Thẩm Mộng Dao nó đã trở thành những điểm mà nàng rất thích
BẠN ĐANG ĐỌC
[CV][HẮCMIÊU] Ten of swords
FanfictionFic gốc: Ten of swords [MOONSUN] Tác giả gốc: @hye__shi Đã được sự cho phép của tác giả gốc.