Tiệm cà phê của Lomon vào những ngày đông như thế này cũng chẳng vắng khách hơn được. Một cốc cà phê nóng, cacao hay latte nóng chắc chắn sẽ luôn là lựa chọn hàng đầu cho cái tiết trời thấu xương này.
Và hẳn đó cũng là lý do Lomon vẫn luôn bận rộn suốt bốn mùa.
Hai mươi tám tuổi, lựa chọn kinh doanh quán cà phê vẫn chưa bao giờ làm Lomon hối hận. Có lẽ là ông trời ưu ái anh có máu kinh doanh tốt. Hoặc cũng có lẽ là đúng như người chủ cũ của mặt bằng này trước khi san nhượng nó cho anh cũng đã nói rằng đây là nơi đắc địa.
"Nơi này là nơi sinh ra để làm ăn đấy, vượng khí và may mắn tràn đầy, cháu tuyệt đối đừng khinh nó rẻ mà không làm được gì đâu..."
Đó là lời của người chủ cũ của nơi này khi quyết định sang nhượng nó lại cho Lomon với một cái giá rẻ bèo mặc cho rất nhiều người hỏi mua nhưng ông vẫn chỉ chọn Lomon vì hữu duyên.
Lomon cũng tin vào sự hữu duyên nên bỏ ngoài tai những lời không hay từ mấy người ngày trước cũng muốn mua chỗ này.
"Lạnh thế này lát nữa về anh muốn đi ăn teokbokki với em không?" Lại là Hyun Soo với những câu hỏi mỗi khi rảnh rỗi.
"Đi ăn một mình đi nhé! Anh cho thêm tiền. Hôm nay anh ở lại cửa tiệm muộn một chút để kiểm tra hàng trong kho." Lomon vẫn luôn từ chối lời đề nghị của thằng nhóc này khiến cho Hyun Soo cứ thất vọng mãi không thôi.
Ngày trước cửa tiệm mới mở, vẫn chưa đông khách lắm, một mình Lomon vẫn có thể xoay sở được chỗ này. Nhưng dần về sau khách đến mỗi lúc một đông, đó cũng là lúc anh tìm được Hyun Soo.
Thằng nhóc này là sinh viên ở trường đại học đầu con đường này, nó học hành cũng không phải là quá xuất sắc, thế nên thời gian nó ở cửa tiệm còn nhiều hơn là ở trường. Lomon thương Hyun Soo vì thằng nhóc này thật thà, chăm chỉ, mỗi tháng đều thêm cho ít tiền lương. Hyun Soo cũng không phụ lòng ông chủ, cậu vẫn làm việc chăm chỉ hết sức có thể bởi vì chẳng nơi đâu đãi ngộ tốt bằng nơi này.
"Đối diện cửa tiệm chúng ta hình như mở một văn phòng kiến trúc anh ạ, trông xịn xò phết." Hyun Soo vẫn lảm nhảm về đủ thứ trên đời này, Lomon không bận tâm lắm nhưng cũng chẳng bao giờ chê nó phiền.
Có lẽ có một đứa ồn ào như thế này sẽ khiến đời anh không quá tẻ nhạt.
"Nơi này văn phòng nhiều mà, với cả mặt bằng phía trước mở văn phòng kiến trúc là hợp lý lắm." Lomon thi thoảng vẫn bâng quơ đáp lại lời Hyun Soo.
"Anh ơi hơn một tháng nữa đến Giáng sinh rồi đấy, ngày mai em xuống kho lôi cây thông lên nha."
"Thay vì nhớ mấy chuyện bao đồng như vậy thì em nên học thuộc công thức pha chế đi, hôm trước có khách phàn nàn latte hơi ngọt đấy."
"Ơ... vâng ạ..."
Lomon vẫn cắm mặt vào trong đống sổ sách, công việc kinh doanh này khiến anh buộc phải học hỏi nhiều thêm về những thứ quản lý này. Ngày xưa anh học dở tệ, bây giờ nhiều lúc khó khăn anh vẫn thường xuyên hối hận vì năm xưa đã không chăm chỉ học hành hơn một chút để bây giờ thi thoảng vẫn hay gặp khó khăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
park solomon & cho yi hyun | taste of love
FanfictionMười năm đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "Tình yêu có hương vị gì?"