"Con đã nói là con sẽ không đi xem mắt đâu mà!"
Yi Hyun bất lực nói qua điện thoại, không biết bên kia nói lại cái gì, chỉ thấy em dường như không được vui vẻ lắm, nét mặt tràn đầy vẻ ưu tư.
Lomon nghe được lúc em nói chuyện điện thoại, anh đứng ở một góc cửa tiệm, không biết nghĩ gì mà đăm chiêu.
"Hình như em không được vui lắm nhỉ?" Anh đặt một cốc đồ uống xuống trước mặt Yi Hyun, bên cạnh ngổn ngang nào là giấy tờ, bản vẽ.
Yi Hyun hơi giật mình, hình như vừa rồi em nói chuyện to tiếng thành ra Lomon cũng nghe thấy rồi thì phải. Em đặt bút chì xuống, thở dài một hơi thật khẽ rồi đón lấy cốc đồ uống mà anh vừa mang đến cho em.
"Chuyện gia đình thôi ạ." Giọng em hơi buồn, nhấp một ngụm đồ uống, em lại tròn mắt "Hôm nay không phải sữa nóng nữa...?"
"Chocolate nóng, rất tốt cho một tâm trạng có vẻ tệ. Hy vọng nó có thể giúp em điều chỉnh tâm trạng tốt hơn một chút."
Yi Hyun nhìn anh, đôi mắt anh vẫn tình đến như thế, nhất thời khiến lòng em rung lên một hồi thật rạo rực. Tất cả những gì Lomon đem đến cho em, em đều không có cách nào từ chối được. Anh quan tâm em theo cách nhỏ nhặt nhất, tinh tế nhất, thật sự khiến em sa ngã vào bể tình ngọt ngào mà anh đem đến cho.
"Giáng sinh này... em ở thành phố này chỉ có một mình thôi. Em biết là anh bận, em có thể làm phiền anh ngày hôm ấy ở cửa tiệm hay không? Bởi vì em không muốn một mình." Yi Hyun nhỏ giọng, trái tim em đập rộn rã, vì những lời tâm tình này mà khẩn trương vô hạn.
Lomon bất ngờ với lời đề nghị đầy đáng yêu này của em, anh trộm cười, trong lòng cũng chẳng thua kém gì em, rộn rã từng hồi trống ngực.
"Hôm đấy Chrysalism không mở cửa."
Yi Hyun bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh "Lần trước anh bảo là hôm đấy cửa tiệm sẽ mở."
"Đổi ý rồi, ông chủ hôm đấy có hẹn với một nữ kiến trúc sư rất xinh, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác." Lomon vẫn nhìn em, vẫn nụ cười đầy yêu nghiệt đó của anh như nắng hạ khiến đôi gò má em ửng hồng.
Chết tiệt! Park Solomon anh thật sự không biết lực sát thương của những lời thả thính đó lớn như thế nào hả?
Yi Hyun bị anh nhìn đến bối rối, em vội cầm lấy bút chì, tiếp tục vẽ vời gì đấy trên giấy, tuyệt nhiên chẳng thèm để ý đến người ngồi đối diện nữa.
"Hôm đấy em muốn đi đâu?" Lomon lại hỏi tiếp, anh nhìn Yi Hyun thẹn quá hoá giận ngồi đối diện, có trời mới biết được rằng anh muốn lao đến hôn em như thế nào.
"Em không biết nữa... em chỉ có ý định đến Chrysalism hôm đấy thôi. Bây giờ cửa tiệm không mở cửa, em cũng không biết làm gì."
"Vậy xin phép tiểu thư Cho Yi Hyun để Giáng sinh năm nay của em cho tôi lo nhé!"
"Em không biết nữa..." Yi Hyun vẫn không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực kia của Lomon.
Anh nhìn em càng lúc càng trở nên ngượng ngùng, nụ cười chẳng thể nào tan đi hết "Yi Hyun, thật mong rằng em sẽ cảm thấy hạnh phúc với những gì tôi đem đến cho em."
BẠN ĐANG ĐỌC
park solomon & cho yi hyun | taste of love
FanfictionMười năm đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "Tình yêu có hương vị gì?"