sữa nóng

311 45 1
                                    

Thời gian dợm bước, mười năm chóng vánh trôi qua.

Những kí ức về thời niên thiếu với hình ảnh cô cậu học sinh trong bộ đồng phục xanh ấy cũng chẳng còn mới mẻ gì nữa. Yi Hyun vẫn như thường lệ ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc của cửa tiệm cà phê, nhìn Lomon bận rộn ở quầy pha chế, không hiểu sao trong lòng có chút đổi khác.

Em thích Lomon.

Thích theo một lẽ cực kì thường tình, vì sự ga lăng, tinh tế của anh dành cho em. Bây giờ anh vừa là bạn cũ, vừa là người trong lòng em, cảm giác này thật lạ quá.

Lomon đối với tất cả những cô gái đến Chrysalism đều cư xử rất lịch thiệp từ những hành động nhỏ nhặt nhất. Yi Hyun thở dài nhìn một vị khách nữ say mê anh như điếu đổ đang tìm cách xin số điện thoại của anh ở quầy order mà thở hắt một hơi dài.

Giá như những sự tinh tế ngọt ngào ấy chỉ giành cho em.

"Hôm nay chị không đi làm ạ? Em thấy chị ngồi ở đây lâu ơi là lâu." Hyun Soo nhiều chuyện lân la đến hỏi han Yi Hyun.

"À... chị quên... chị đi nhé." Yi Hyun giật mình, em vội quay trở về văn phòng sau khi thất thần ở đây quá lâu.

Nhìn Yi Hyun vội vã rời khỏi, Lomon đang bận rộn cũng phải đánh mắt nhìn đến mấy lần. Cô gái này lạ thật đấy, dạo gần đây cứ khó hiểu kiểu gì.

"Chị Yi Hyun dạo đây lạ ghê anh nhỉ?" Hyun Soo đang pha chế đồ uống, lại tiếp tục nhiều chuyện với Lomon.

"Lạ là như thế nào?"

"Thì chị ấy hay nhìn anh lắm, lúc nào cũng ngồi thẫn thờ thật lâu." Hyun Soo không ngẩng mặt lên mà chỉ bâng quơ đáp. Chợt. Cậu như nhận ra điều gì, ngẩng dậy nhìn Lomon "Có khi nào chị ấy thích anh không?"

"Lo việc của em đi, em cho lố sữa vào cà phê của khách rồi kìa." Lomon vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là không ai biết trong lòng anh vì câu nói này của Hyun Soo mà rối như tơ vò.

Lomon đánh mắt ra cửa kính, anh nhìn sang văn phòng kiến trúc bên kia đường, trên tầng hai, nơi anh nhìn được cô gái nhỏ đang cần mẫn làm việc.

Nếu những lời nói khi say kia là thật, anh bằng lòng nguyện ý tin trong lòng Yi Hyun nhất định có anh.

Yi Hyun cầm bút chì, vạch mấy nét trên bảng vẽ trước mặt. Không hiểu sao trong đầu em trống rỗng kinh khủng. Đưa mắt liếc nhìn sang Chrysalism, Lomon đang sửa sang lại chiếc tủ gỗ đựng đồ pha chế, em nhìn đến tần ngần.

Mẹ vừa gọi điện đến cho em, đây cũng là lý do em không vui nổi. Những cuộc xem mắt nhàm chán của mẹ sắp đặt khiến em phát ngấy lên, thậm chí còn chẳng buồn nghe điện thoại mỗi khi mẹ gọi đến.

Hai mươi tám tuổi, nếu như sống đúng theo những gì người lớn đặt ra thì Yi Hyun phải kết hôn với giám đốc nọ, bác sĩ kia mới vừa lòng được. Nhưng phải làm sao khi trái tim em lại cứ lửng lơ ở chỗ ông chủ tiệm cà phê kiêm bạn học cũ kia của em mất rồi.

Em buông bút xuống, thở hắt một hơi không thoải mái. Nhưng nếu như Lomon không thích em...?

Cái lạnh những ngày sát Đông chí thật sự kinh người. Yi Hyun là một người ghét lạnh, em chịu lạnh kém đến nỗi chỉ cần hở một chút xíu là cảm lạnh ngay.

park solomon & cho yi hyun | taste of love Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ