Ngoài trời tuyết rơi trắng xoá.
Bên trong nhà là một cỗ ấm áp dịu dàng.
Yi Hyun tỉnh dậy với đôi mí mắt nặng trĩu, với chiếc đầu còn hơi choáng vì say. Em chẳng thèm để ý gì cả, chỉ biết cảm giác ấm áp khoan khoái này khiến em thật thoải mái và muốn đánh thêm một giấc dài vì lười biếng.
Nhưng khoan đã! Hình như có gì đó sai sai!
Đôi mắt em phút trước còn chẳng mở nổi bây giờ lại giống như một con búp bê mà mở thật to. Yi Hyun nhìn chiếc chăn bông em đang quấn lấy, nhìn căn phòng cực kì xa lạ nhưng ấm áp này, nhất thời bị doạ cho giật mình.
Đây không phải là phòng em...
Đây càng không phải là nhà của đồng nghiệp...
Đây là đâu?
Yi Hyun vò đầu. Không lẽ hôm qua em uống say đến nỗi đi nhầm vào cái xó xỉnh nào mà đến em cũng không biết sao? Em luống cuống bật người dậy mặc dù chính bản thân em cũng đang luyến tiếc cái nơi thơm tho ấm áp này.
Bên ngoài có tiếng lục đục, Yi Hyun rón rén mở cửa phòng, em ngó nghiêng xung quanh thầm quan sát nơi này. Một căn nhà kiểu cũ, không lớn lắm, cực kì tối giản, rất gọn gàng. Em đi ra khỏi phòng ngủ, đến chỗ phát ra tiếng động đều đều và rồi em chợt sững người lại.
Bóng lưng người đàn ông cao lớn đang đứng loay hoay trong bếp với chiếc tạp dề buộc ngang hông, bên cạnh anh là một bếp lò với một chiếc nồi đang sôi bốc khói nghi ngút. Yi Hyun đứng đấy quên cả phản ứng, mãi cho đến khi Lomon quay người lại, cũng bị em doạ cho giật mình.
"Sao lại không đi dép vào? Đã để sẵn dép ở dưới chân giường cho em rồi mà..." anh nhíu mày, tỏ ra không hài lòng rồi vội đi ngang qua người em.
Yi Hyun gãi gãi đầu... Em nào biết mấy chuyện này đâu kia chứ. Em còn chẳng biết em đang ở đâu nữa chứ huống gì là phải để ý đến dưới giường có dép hay không.
Một đôi dép lê màu nâu được đặt xuống trước mặt Yi Hyun, em tiện chân xỏ vào, chẳng nói được câu gì rồi lại nhìn Lomon tiến vào trong bếp tiếp tục bận rộn.
Nhà của Lomon cũng giống như cửa tiệm cà phê của anh ấy - cực kì tối giản nhưng lại rất ấm áp. Yi Hyun ngồi xuống chiếc bàn đặt trước phòng bếp, cả buổi vẫn chỉ nhìn vào chiếc bóng lưng cực kì quyến rũ kia.
Mùi thức ăn đánh thức vị giác của Yi Hyun, kéo theo chiếc bụng rỗng của em tỉnh giấc mà bắt đầu gào thét. Lomon bưng ra hai bát canh nóng, hai bát cơm và mấy món ăn mặn nhẹ nhẹ.
"Canh giải rượu, em nên uống chứ nếu không đầu em cả ngày hôm nay sẽ cực kì đau."
"Cảm ơn anh..." Yi Hyun đối với sự chu đáo này ngược lại cực kì lúng túng, rõ ràng em đang thắc mắc lắm lý do mình lại tỉnh dậy ở đây.
"Về sau nếu có say rượu thì đừng đi về một mình như thế..." Lomon bâng quơ nói một câu khiến Yi Hyun đến cả ăn cũng không ăn nổi.
Vậy là những gì em suy nghĩ trong đầu là thật. Giả thuyết được đặt ra chính là em say rượu đến nỗi không biết trời trăng mây gió gì và may mắn gặp được Lomon nên anh mới đem em về đây. Yi Hyun đỡ trán. Sao em lại gặp phải Lomon kia chứ? Nếu để cho anh thấy cái dáng vẻ say rượu như một kẻ ngốc đó của em thì có đào mười cái hố cũng không lấp được sự xấu hổ của Yi Hyun mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
park solomon & cho yi hyun | taste of love
FanfictionMười năm đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "Tình yêu có hương vị gì?"