Hyosan trời dần vào đông. Lạnh lẽo đến kinh người.
Lomon mắc chiếc áo phao to sụ lên mắc áo, khẽ rùng mình một cái rồi lật đật bật máy sưởi chui hẳn vào ổ chăn. Cái giá lạnh khiến anh lười đi trông thấy và Lomon quyết định rằng lạnh lẽo thế này anh sẽ không đi tắm đâu.
Điện thoại thông báo tin nhắn đến, Lomon lười biếng thò tay ra từ ổ chăn bắt lấy.
Là của Hyun Soo - thằng nhóc làm việc ở quán cà phê của anh - nó nhắn hỏi anh vừa rồi lúc về đã khoá tủ cash lại hay chưa.
Lomon bật cười rồi nhắn lại một tin nhắn cho thằng nhóc an tâm hơn hẳn, anh lười nhác quấn chăn thật chặt, thầm mắng khí hậu thật tệ.
Trong khi những đứa bạn bè đồng trang lứa năm ấy chọn rời xa nơi này để đến một thành phố khác học tập rồi phát triển sự nghiệp thì không hiểu sao Lomon lại bám riết lấy nơi này như một kẻ khắc kỷ. Tốt nghiệp cấp ba, anh nhập ngũ theo đúng như dự định ban đầu.
Khi xuất ngũ rồi, bạn bè tốt nghiệp đại học, có con đường riêng, ai cũng muốn thành đạt thì Lomon lại chọn quay về Hyosan, dùng số tiền tích cóp được trong quân ngũ để mở một cửa tiệm cà phê nhỏ.
Hai mươi tám tuổi, Lomon vẫn hoàn toàn độc thân và đang làm chủ một tiệm cà phê nhỏ xinh nằm ở trung tâm thành phố - cái mặt bằng mà anh mua được với một cái giá rất hời so với giá trị của nó.
Đến nỗi thằng nhóc Hyun Soo kia khi biết sự thật về cửa tiệm này đã thảng thốt mà luôn miệng hỏi Lomon mãi rằng "Người ta bán cho anh giá rẻ như vậy có khi nào nơi này có ma hay không?"
Những lúc như thế, Lomon chỉ cười rồi vỗ vai thằng nhóc ấy hơi mạnh tay. Anh không để ý mấy những chuyện phong thuỷ hay ma cỏ, anh thích nơi này và anh mua nó thôi.
Cửa tiệm của Lomon không lớn, nó nằm lọt thỏm trên con đường lớn toàn là những hàng quán, văn phòng làm việc, dưới tán cây bằng lăng lớn phủ mát nơi này suốt bốn mùa. Tiệm cà phê vốn không ăn nhập lắm với con đường toàn là những văn phòng làm việc nhưng nó lại giống như là điểm sáng, là chốn lui tới thường xuyên của những nhân viên làm việc ở gần đấy.
Có lẽ vì cà phê của cửa tiệm này làm đặc biệt ngon.
Hoặc cũng có lẽ vì ông chủ của cửa tiệm này đẹp trai bá cháy.
Lomon luôn là tâm điểm của những cô nhân viên văn phòng vào giờ nghỉ trưa, khi dưới những cái nắng chói chang hay lạnh buốt giá cũng không cản nổi bước của những cô nàng ấy đến với tiệm cà phê này. Bọn họ vây lấy Lomon như thần tượng và những cặp mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô mỗi khi anh bật cười.
Hyun Soo thường rất sợ những lúc như thế. Cậu chàng thường xuyên khuyên Lomon phải đề phòng với những cô nàng tinh quái kia, còn nói vui với Lomon rằng: "Bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống anh nếu có cơ hội mất."
Đáp lại Hyun Soo, Lomon thường chỉ cười trừ. Anh mở cửa tiệm cà phê này, đã xác định làm dịch vụ thì chắc chắn phải gặp khách này khách kia. Chỉ cần bọn họ không làm gì quá phận, không làm ảnh hưởng đến quán, cũng chẳng động chạm gì đến giới hạn của anh thì Lomon nghĩ rằng điều đấy vẫn là lẽ thường tình.
BẠN ĐANG ĐỌC
park solomon & cho yi hyun | taste of love
FanfictionMười năm đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "Tình yêu có hương vị gì?"