Yi Hyun nằm rất lâu trên giường, em giương mắt lên nhìn trần nhà, thật lâu cũng chẳng ngủ được. Em với tay bật đèn ngủ lên, vò lại mái tóc rối rồi loẹt quẹt đi đến bàn làm việc.
Em vừa hoàn thành một dự án, cho dù kết quả chẳng mấy khả quan nhưng cũng không đến độ đầu tắt mặt tối, phải thức khuya dậy sớm nữa. Nhưng chẳng hiểu sao em lại trằn trọc mãi chẳng thể nào ngủ được.
Chiếc bút chì trên tay em quẹt vài đường trên cuốn sổ canson, chẳng mấy chốc từng đường nét đã hợp thể thành một hình dáng có hồn. Yi Hyun hơi sững sờ nhìn bức vẽ vu vơ của mình trên giấy, em giật mình thảng thốt, càng không biết bản thân mình đang nghĩ gì.
Ấy vậy mà trong lúc vô thức em lại vẽ Lomon.
Nhìn bức tranh chỉ là những nét ký hoạ lộn xộn nhưng dáng hình lại chẳng nhầm lẫn vào đâu được, em vẽ Lomon đang bận rộn ở quầy pha chế, với chiếc tạp dề màu đen và khuôn mặt lúc nào cũng lãnh đạm.
Yi Hyun không chắc là vừa rồi em đã nghĩ về Lomon, nhưng bức tranh này chắc chắn không biết lừa dối em. Nhớ lại sự ấm áp lúc ban chiều, nhớ đến cái ôm đầy bất ngờ ấy, đến tận bây giờ em mới giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Lomon đã làm gì thế? Anh làm như thế rốt cuộc là có ý gì?
Ở phương Tây, một cái ôm là một điều cực kì ngẫu nhiên và nó xảy ra một cách rất bình thường. Yi Hyun từng sang Pháp du học để lấy bằng kiến trúc sư, em chẳng hề xa lạ gì với sự phóng khoáng của con người ở đây, thậm chí em còn rất dễ để hoà mình với nét văn hoá cực kì đáng yêu này.
Chỉ là cái ôm lần này thực sự khiến cho em cảm thấy thật đặc biệt. Nó không giống như những cái ôm an ủi thông thường.
"Vẫn một cacao nóng nhé ạ!" Yi Hyun vui vẻ mỉm cười với cười đàn ông đứng ở đằng sau quầy, nhìn nụ cười anh ấm áp, trong lòng quang đãng đến lạ thường.
"Tối qua em ngủ ngon chứ? Có suy nghĩ linh tinh gì không đấy?" Lomon vẫn sợ rằng Yi Hyun vì suy nghĩ chuyện ở văn phòng nên không ngủ được.
"Không đâu ạ, chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua thôi." Yi Hyun hơi ngượng ngùng khi nhớ lại chuyện hôm qua, môi mấp máy, không tự chủ lại nói ra mấy lời thầm kín trong lòng "Cũng may là vì có anh."
Lomon hơi sững sờ trước câu nói này của Yi Hyun, anh ngẩng đầu dậy từ quầy order, nhưng em đã đánh mắt ra ngoài cửa. Duy chỉ có đôi gò má phiếm hồng em cố giấu bằng cách rụt cổ xuống chiếc khăn quàng màu đỏ to sụ kia. Chỉ vậy thôi cũng làm anh mỉm cười.
"Cacao nóng..." Lomon đưa cho em ly cacao, tuy nhiên lại thần thần bí bí từ quầy nhặt lên một thứ đồ nữa nhét vào tay em "Cái này giữ lấy, thời tiết sắp Đông chí, lạnh lắm..."
Yi Hyun cầm ly cacao nóng hổi trên tay, bên tay còn lại được nhét thêm một chiếc lò sưởi cầm tay bé con con màu hồng rất xinh xắn. Em tròn mắt nhìn Lomon, chỉ thấy anh hơi lúng túng.
"Tay em rất lạnh... sắp tới nên giữ ấm tay vào. Em phải cầm bút nhiều mà, đừng để tay bị cóng đến nỗi chẳng cầm nổi bút..."
Nhìn chiếc lò sưởi nhỏ nhắn xinh xinh trên tay, cảm giác ấm áp từ tay em truyền đến tận tim, thoả lấp được một chút dịu dàng. Em nhìn Lomon vẫn đang bận rộn, vành tai anh đỏ ửng lên trông thật đáng yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
park solomon & cho yi hyun | taste of love
FanfictionMười năm đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "Tình yêu có hương vị gì?"