Khi Quý Biệt tỉnh giấc thì đã là buổi trưa.
Hôm nay trời nắng, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, vừa khéo soi lên mặt Quý Biệt, cậu bị phơi nắng một hồi rồi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Đoạn Trục cũng nằm bên cạnh mình.
Tay Đoạn Trục đặt trên lưng Quý Biệt, rõ ràng còn đang say giấc, nhưng vẫn dùng sức ôm chặt Quý Biệt, giống như cứ muốn Quý Biệt dính chặt lấy anh, không chừa ra khe hở nào, anh mới hài lòng.
Quý Biệt lặng lẽ nhìn Đoạn Trục mấy giây, cảm thấy cơ thể Đoạn Trục nóng quá, nên nhẹ tay nhẹ chân định bỏ tay Đoạn Trục ra.
Cậu vừa nắm lấy cánh tay Đoạn Trục, anh đã mở mắt.
Quý Biệt rút tay về, Đoạn Trục liền túm lấy cậu, Quý Biệt bị Đoạn Trục kéo một cái, liền nhào lên người anh.
Quý Biệt cảm thấy càng nóng hơn, còn có cái thứ kia đang chọc vào đùi mình, liền muốn chống giường ngồi dậy, nhưng sức của Đoạn Trục mạnh hơn cậu, anh ôm eo Quý Biệt không cho cậu nhúc nhích, dán bên tai Quý Biệt nói: “Về nước ngủ một mình có quen không?”
“Không quen.” Quý Biệt thả tay ra, dán lên người anh, rồi lại trở mình nằm sang bên cạnh Đoạn Trục, ngẩng đầu nhìn anh.
“Đi chơi có vui không?” Đoạn Trục vuốt tóc Quý Biệt, hỏi cậu.
Quý Biệt “Ừm” một tiếng, sau đó lập tức phản ứng lại: “Em không có đi chơi.”
“Không đi chơi tại sao đến tối muộn mới gọi video cho anh?” Đoạn Trục nói, “Ngày nào cũng hẹn với bạn học.”
Quý Biệt bật cười, hôn lên cằm Đoạn Trục, hỏi anh: “Đại thiếu gia ghen rồi à? Vậy em về rồi ngày nào cũng hẹn hò với anh nhé, anh có rảnh không?”
Trong dự liệu của Quý Biệt, Đoạn Trục không trả lời có rảnh hay không, Quý Biệt vươn tay nắm lấy tay Đoạn Trục, nói: “Bạn học của em cũng sẽ theo học trường của anh đó, sắp làm đàn em của anh rồi.”
“Vậy sao?” Đoạn Trục thuận miệng nói, cũng không muốn biết là ai, hỏi ngược lại Quý Biệt, “Ngôi trường mà em sắp học, em có hối hận không?”
Khi anh nhìn thấy thư báo trúng tuyển đầu tiên của Quý Biệt, câu đầu tiên anh nói với Quý Biệt chính là “Sao lại nộp đơn vào trường xa như vậy”.
Niềm vui sướng hân hoan của Quý Biệt khi nhận được giấy báo trúng tuyển, đều bị biểu cảm lãnh đạm của Đoạn Trục xóa tan.
“Cũng không xa lắm đâu…” Quý Biệt dời tầm mắt, thấp giọng nói, “Vậy thôi em ở lại Boston.”
Đoạn Trục nắm lấy cằm Quý Biệt, bắt cậu nhìn vào mắt anh.
Đây là động tác mà Đoạn Trục thường làm mỗi khi muốn nhìn thấy biểu cảm của Quý Biệt, muốn đọc ra được suy nghĩ của cậu.
“Boston cũng rất tốt.” Quý Biệt ngước mắt lên, nhìn Đoạn Trục, nói.
“Ngoan.” Đoạn Trục hài lòng rồi, anh hôn lên trán Quý Biệt, “Em còn nhỏ. Bạn anh có giới thiệu cho anh một trường chuyên ngành cơ cấu vận hành, chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại Boston, sang năm xem thử có thể chuyển trường hay không.” đọc sstruyen uống trà sữa hết trân châu
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] CHỈ DẪN CỦA PHỤ HUYNH
Short StoryTác giả:Tạp Bỉ Khâu Thể loại:Đam mỹ, ngọt sủng, HE. Bản gốc: Hoàn (23 chương) Bản dịch: Hoàn Văn án: Đây là một câu chuyện giữa vị thiếu gia lạnh lùng và một bé trai được ba cậu nhận nuôi. Chỉ có thể nói, ngọn nguồn tóm tắt giản lược rằng,báo ân cứ...