Chương 17: Chăm sóc
Vì quá mệt mỏi hoặc do thuốc tiêm quá mạnh, Bạch Phi Nhung ngủ gần đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy..
Hàng mi thật dài đen láy từ từ run nhẹ, chưa quen với ánh sáng xung quanh, qua một lúc Bạch Phi Nhung mới mở mắt quan sát căn phòng lạ lẫm..
Trong lòng hốt hoảng,ngồi dậy nhìn xung quanh, rồi nhìn qua trang phục trên người cũng đã thay bằng chiếc váy mới..
Lúc này có tiếng mở cửa phòng, Bạch Phi Nhung âm thầm lo lắng nhìn ra ngoài..
Mạnh Quỳnh đi vào bộ dáng thong dong mặc đồ ở nhà,khác hẳn mọi lần cô gặp anh đều mặc đồ đen tối màu.Hôm nay anh mặc áo thun và quần trắng,tóc để xuống nhìn rất khác lạ nhẹ nhàng và vô cùng đẹp mắt..
Không hiểu sao Bạch Phi Nhung không thấy sợ hãi mà lại an tâm, khi biết người cứu mình là anh.
Vốn rất rõ người đàn ông này còn nguy hiểm gấp mấy lần Bạch Vĩ Sơn ..
Nghĩ đến Bạch Vĩ Sơn , cô lại nghĩ đến chuyện khốn nạn ông ta làm với cô tối qua.
Cũng rất may mắn, nhờ có bình hoa ngay tủ. Lúc ấy tình thế quá khẩn cấp, mà Vĩ Sơn lại không có ý buông tha cho cô.Đến đường cùng Phi Nhung mới dùng bình hoa đập mạnh vào đầu ông ta..
Bao năm qua cô ngoan ngoãn nhẫn nhịn,vì một ngày nào chưa điều tra rõ một việc liên quan đến chính mình.Cô vẫn chưa thể rời khỏi cần nhà đấy được.Vẫn là Bạch Phi Nhung một đứa con gái nuôi ngoan ngoãn củ Trác Nhã Hân và Bạch Vĩ Sơn ..
Thấy cô thẩn thờ nhìn mình không biểu lộ thái độ nào..
Mạnh Quỳnh đi đến ngồi lên giường, đặt tay lên trán cô...
- Sao thế,sốt đến ngốc luôn rồi à?
Độ ấm từ tay anh truyền đến, cômới sực tỉnh..
Nhưng không né tránh, vươn đôi mắt xinh đẹp nhìn anh..
Anh thu tay về..
- Hạ sốt rồi, em vào rửa mặt rồi ra ăn cháo..
Phi Nhung nghe lời đến lạ gật đầu, xuống giường vào phòng tắm rửa mặt vệ sinh một chút..Nhìn mình trong gương,thần sắc tái nhợt yếu ớt..
Cô lau mặt, khi đi ra vẫn thấy Mạnh Quỳnh ngồi đó chờ cô..
Phi Nhung ngồi lên giường,kéo chăn ôm vào lòng..
Anh nhìn cô rất bình tĩnh,không vạch trần cô bất cứ chuyện gì, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô dường như biết rất rõ..
Cầm chén cháo đặt sẵn trên tủ, hơi nóng vẫn còn lượn lờ..
Anh vừa thổi cháo vừa nhìn cô.
Anh hỏi
- Em định không cám ơn tôi đã cứu em à?
Thật ra lúc này tâm trạng của Bạch Phi Nhung khá rối bời, thời gian qua không gặp lại Mạnh Quỳnh .
Lại không ngờ gặp anh trong trường hợp này không biết có gọi là may mắn hay không nữa..
Chẳng hiểu sao lần gặp lại này,Bạch Phi Nhung lại thấy trong lòng có cái gì đó, một cảm giác không tên..