Chap 2: Ký ức của chúng ta

10.4K 366 3
                                    

Sau khi khám tổng quát bác sĩ cũng cho cậu xuất viện. Mọi thứ đều để quản gia lo liệu, giờ phút này trong lòng hắn chỉ để tâm mỗi cậu. Cả quãng đường về nhà Jungkook chỉ chăm chú nhìn hai bên đường mà không màng đến hắn.

Jungkook ngẩng đầu nhìn ngôi nhà xa lạ, ánh mắt từ từ dời đến những người giúp việc đang đứng ở một góc, có vẻ cậu rất được mọi người yêu quý. Đến khi hắn chạm nhẹ vào vai cậu mới giật mình quay sang.

"Vào nhà thôi."

Không khí lạnh giá bên ngoài nhanh chóng được sưởi ấm khi bước vào nhà, trước khi đến bệnh viện hắn đã dặn kĩ phải bật lò sưởi trước vì sợ cậu thấy lạnh, bác sĩ có nói sức khoẻ Jungkook hiện rất yếu nên phải đặc biệt chú ý.

Bước vào phòng ngủ, một cảm giác gì đó len lỏi trong tâm trí cậu, nhìn những tấm ảnh được đặt trên bàn rồi lại nhìn đến giường ngủ phía kia, mọi thứ như khẳng định cậu chính là chủ nhân của nơi này, nhưng sao bản thân lại thấy man mác buồn.

"Em có mệt không, nếu mệt thì ngủ một chút đi."

"Tôi không mệt...nhưng mà...ừm...tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu?"

"Ở đây chứ còn ở đâu, chúng ta trước giờ vẫn ngủ cùng nhau mà."

"Tôi ngủ cùng anh sao?"

"Em và anh đã kết hôn rồi đấy, anh là chồng của em."

Nhận thấy cậu có vẻ không thoải mái, hắn liền nói bản thân sẽ sang phòng khác ngủ, trước mắt cứ để cậu có không gian riêng, sau đó hẳn nghĩ đến việc hồi phục trí nhớ.

Để người nhỏ ngồi lên giường, hắn đi đến tủ lấy ra một số giấy tờ rồi ngồi xuống bên cạnh. Nhận thấy khoảng cách có vẻ quá gần, cậu âm thầm nhích người ra xa, dù đã kết hôn nhưng cậu vẫn chưa thể tiếp nhận người đàn ông này.

"Jungkook nhìn nhé, đây là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, chúng ta đã tổ chức hôn lễ ở Thụy Sĩ em có nhớ không?"

Đối diện với ánh mắt mong của hắn, Jungkook nhàn nhạt lắc đầu, nhìn vào tờ giấy rồi lại thở dài. Kim Taehyung nhớ đến nhẫn cưới của hai người, nâng tay mình đồng thời nắm lấy tay cậu.

"Còn đây là nhẫn cưới của chúng ta, là do chính tay anh thiết kế đấy."

Sự im lặng từ cậu là câu trả lời cho câu hỏi đó, ký ức như mảnh ghép rời rạc mà cậu phải tìm cách xếp chúng lại với nhau.

Cơn đau đầu lại ập đến làm cậu ôm chặt đầu, hai hàng nước mắt ứa ra vì đau không chịu nổi. Kim Taehyung ôm người nhỏ vào lòng ra sức vỗ về, hắn đã quá hấp tấp tìm lại ký ức mà quên mất rằng thứ Jungkook cần nhất lúc này là được nghỉ ngơi.

"Tôi thật ra là ai chứ?"

"Em là Jeon Jungkook, còn anh là Kim Taehyung, anh là chồng của em. Anh lớn hơn em năm tuổi, chúng ta quen nhau khi em là học sinh cấp ba còn anh là sinh viên năm cuối."

"Vậy giờ tôi làm việc gì?"

"Em vẫn còn đi học ngốc ạ, là sinh viên năm hai đấy."

"Sao cơ? Sinh viên năm hai á, còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?"

Hắn mỉm cười kéo cậu tựa vào ngực mình, Jungkook nghe thấy tiếng cười khúc khích trên đỉnh đầu, ngón tay nhỏ chọt chọt vào tay người được gọi là "chồng lớn" liên tục.

"Anh đợi em vừa đủ tuổi là kết hôn luôn đấy."

Kéo áo che đi khuôn mặt đỏ bừng bừng. Lát sau vì quá mệt mà ngủ quên trên người hắn, Kim Taehyung cả buổi không dám cử động vì sợ làm người nhỏ thức giấc, hai tay tê rần vẫn ôm chặt lấy cậu vào lòng. Đặt lên mái đầu nhỏ một nụ hôn rồi chìm vào giấc ngủ.

Bác quản gia mở cửa nhìn vào, thấy họ đã ngủ say vội ra hiệu cho người giúp việc mang cháo xuống. Chuyện là bác đã nấu cháo như lời căn dặn của hắn, gõ cửa mãi không thấy ai trả lời mới mở cửa xem thử chứ không phải tùy tiện, thấy cả hai ngủ say như vậy cũng không dám làm phiền. Hơn một tuần hắn vất vả ở bệnh viện chăm sóc cậu ngày đêm, nói không quá thì hôm nay là ngày đầu tiên hắn có giấc ngủ trọn vẹn.

Jungkook được bao bọc trong chăn ấm, lại thêm vòng tay ấm áp của người bên cạnh nên ngủ rất say, thỉnh thoảng dụi dụi vào ngực hắn như một thói quen. Kim Taehyung thì khỏi nói, ôm được chồng nhỏ trong lòng ngủ say hơn chết, cái ôm này xem như trả công cho việc hắn đã chăm sóc cậu. Cánh tay rắn chắc siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, bàn tay hư chốc lát lại xoa xoa mông xinh.

Đến lúc thức giấc hắn vẫn nằm yên ôm chặt cậu vì nghĩ nếu mình rời đi Jungkook sẽ hoảng sợ. Từ sau vụ tai nạn đó hắn đã tự hứa với bản thân không bao giờ làm cậu tức giận thêm lần nữa, cảm giác chờ đợi trước phòng cấp cứu lần trước khiến tim hắn thắt lại, nếu còn chứng kiến cảnh tượng đó lần nữa chắc hắn sẽ điên tiết lên mất. Hôm đó hắn ngồi trước phòng cấp cứu với cơ thể đẫm máu, là máu của cậu, giá như người gặp tai nạn là hắn thì tốt biết mấy.

Jeon Jungkook là bảo bối nhỏ của hắn, là tâm can của hắn, là cả mạng sống của hắn.







End chap 2

Anh này canh người ta đủ tuổi cái hốt luôn hà 🤭







mith💜

Vkook | Không Muốn Quên AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ