Thanh Liên chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương vài ngày, da y dày thuốc dùng cũng tốt, cộng thêm mấy vị thảo dược đặc chế, chỉ mấy ngày thôi mông liền trắng mịm trở lại. Thế nhưng đột nhiên không có việc làm khiến y cảm thấy có lỗi với Hạ Lan Đường, liền đi một vòng xem có ai cần mình không.
Đừng nói chứ, Thanh Liên công tử của Hạ Lan Đường dung mạo mỹ miều thanh tú tuấn lãng có tiếng, ai nấy nhìn sang đều nhìn đến không rời được mắt, thế nhưng y chỉ lượn một vòng, Diệp Hạ tiên sinh đã đuổi y vào trong như đuổi tà.
Một đám nam nhân to lớn tiếc hùi hụi, "Thanh Liên công tử hôm nay không rảnh sao?"
"Đã có vị quý nhân nào đặt trước rồi à?"
"Lần sau đến lượt ta có được không?"
Thế nhưng đáp lại mong mỏi của bọn họ chỉ là âm thanh trầm ổn của Diệp tiên sinh, "Các vị, Thanh Liên công tử chỉ tiếp người hữu duyên. Phụ lòng các vị rồi."
Một tràn những âm thanh tiếc nuối, đột nhiên lại có một người nói, "Không sao, vị công tử của ta đây cũng không thua kém gì người kia."
Đồng loạt là vô số âm thanh đồng tình, "Đúng vậy, Công tử ca của Hạ Lan Đường ai nấy đều rất tuấn tú, ta đều thích."
Thanh Liên thở dài một tiếng nằm dài ra bàn, thầm than, "Ta cũng muốn ra ngoài, ta cũng muốn tiếp khách, ta muốn trở lại cái lúc chưa gặp tên khốn Thuỷ Nghi cơ!"
Còn đang than vãn trong lòng đột nhiên Thanh Liên nghe được một tiếng đóng của rất nhẹ, vừa ngẩng đầu, một nam nhân thanh y dung mạo anh tuấn đã xuất hiện ở cửa.
Thanh Liên khó hiểu nhìn hắn, "Ngươi là ai?"
"Xin lỗi." Người nọ trả lời, âm thanh hơi khàn, mang chất giọng trầm ấm rất dễ nghe, lễ độ nói, "Mạo phạm rồi, Thanh Liên công tử. Tại hạ Tư Hoạ."
"Tư Hoạ?" Thanh Liên nghiêng đầu, "Ngươi đến tìm ta?"
Tư Hoạ gật đầu, ánh mắt si mê cũng giọng nói nhẹ nhàng rót vào tai Thanh Liên,"Mộ danh đã lâu, chỉ là bọn họ bảo ngươi không tiếp khách, ta chỉ lén đến. Công tử nếu cảm thấy phiền, ta liền rời đi."
Thanh Liên nhìn bộ dạng mê muội thành thành thật thật của hắn cũng không nở đuổi đi, hơi mỉm cười nói, "Không phiền, ta cũng đang buồn chán, ngồi xuống nói đôi lời đi."
Nghe được lời này, hai mắt Tư Hoạ như phát ra linh quang, nơi khoé môi của hắn mang theo ý cười vô cùng chân thật, "Đa tạ."
Thanh Liên rót chén trà cho hắn, lại cười nói, "Chỗ ta không có sẵn rượu, chỉ có trà nước đơn sơ, ngươi đừng chê."
Tư Hoạ nhận trà, nhìn y đến mơ màng cả hai mắt, nhỏ nhẹ giọng nói, "Không dám chê."
Thiên hạ mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, Thanh Liên dung mạo vốn đã vô cùng thuần khiết hoàn mỹ, một nụ cười của y chẳng khác gì muốn mạng người đối diện, huống chi, một Tư Hoạ từ đầu đến cuối đã bị y mê hoặc đến vô thần.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân
RandomThiếu niên nam kỹ được một vị đại quan quý nhân để mắt đến. Nhưng Đại quan nay đến kỹ viện không tìm hoan lạc mà lại chỉ đi đánh mông người ta. Thể loại: Huấn văn, đam mỹ,...