Duyệt Quân híp mắt, quan sát hài tử kia, phát hiện mặc dù nó là con mình nhưng mình cũng không nhớ rõ nó tên gì nữa, cũng không quan tâm đến làm gì.
"Người ngoài nghĩ thế nào Trẫm không cần biết, nhưng các ngươi là hài tử của Trẫm, chúng ta nếu đã là người một nhà, có những hiểu lầm bắt buộc phải giải thích." Duyệt Quân chầm chậm nói, âm thanh không nóng không lạnh, thật giống như một vị từ phụ muốn giảng giải cho hài nhi của mình, hắn nói, "Kính Vương mà Trẫm biết, so với người mà các ngươi nghĩ, có lẽ là hai người hoàn toàn khác nhau."
Thuỷ Nghi nghe người ta nói đến mình, nửa muốn trốn tránh nửa muốn nghe thử, cũng thật tò mò Huynh trưởng hôm nay sẽ nói thế nào về mình. Hắn từng cho rằng trong quá khứ ca ca là người thân cận nhất, hiện tại cũng vậy, chỉ là không biết, những năm mình đi xa huynh trưởng rốt cuộc có thay đổi hay không.
Duyệt Quân trong điện ôn thanh nói, "Kính Vương con người này... là do Trẫm đích thân nuôi lớn. Từ nhỏ đến lớn, Trẫm cùng đệ ấy bầu bạn, chăm sóc, nuôi dưỡng, dạy dỗ. So với bất kỳ hài tử nào của Trẫm, Kính Vương có lẽ là người được yêu thương nhất. Các ngươi nghĩ, đứa nhỏ Trẫm đích thân dạy dỗ lớn lên sẽ như thế nào?"
Sẽ như thế nào? Các vị Hoàng tử ngớ người nhìn nhau. Phụ thân là người mà bọn họ có kính cũng không dám thận cận, nào dám nghĩ đến phụ thân sẽ cùng mình bầu bạn, chăm sóc hay tận tình dạy dỗ, đó là điều bọn họ cầu còn không được, đừng nói đến được phụ thân dạy dỗ sẽ thành người như thế nào, ít nhất, cũng là một người xuất chúng, chỉ là Hoàng triều hiểm hóc, cho dù có là thân huynh đệ cũng sẽ chém giết nhau như thường, đó là điều mỗi Hoàng tử biết được đầu tiên trước khi hiểu chuyện.
Đó là vì bọn họ được dạy như vậy, không có nghĩa Thuỷ Nghi từ nhỏ cũng được dạy như vậy. Bởi người dạy hắn không phải là mẫu thân chỉ biết tranh giành quyền lực, mà là Huynh trưởng thấu tình đạt lý, hơn nữa mẫu thân hắn nói cho cùng cũng là bậc Mẫu nghi thiên hạ, có một số việc đều là không cần thiết.
Không ai đáp lại câu trả lời của Duyệt Quân, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Hoàng Thượng từ tốn nói tiếp, "Hoàng đệ của Trẫm từ nhỏ đã rất xuất chúng, so với mỗi người các ngươi ở đây đều ưu tú hơn."
Có lẽ không ai phục cách nói này của hắn, nhưng cũng không ai dám phản bác. Bọn họ chỉ biết bản thân đã nỗ lực nhiều như vậy Phụ hoàng đều không nhìn thấy, chỉ có Kính Vương tiếng xấu vang xa lại là một tượng đài không thể với tới, ưu việt suất chúng.
Thuỷ Nghi trước là bất ngờ, sau lại mỉm cười, thật không biết rằng trong lòng Huynh trưởng mở miệng đòi mắng đòi phạt bản thân lại có tư cách như vậy.
Duyệt Quân biết có những người không phục vẫn ung dung nói tiếp, "Khi đệ ấy sinh ra cát tinh chiếu mệnh, tinh giám quan đều nói, đệ ấy là điềm lành trời ban, mang trên người vận mệnh bình an hưng vượng của bản quốc, lúc đó Tiên đế rất cao hứng, lập tức phá lệ phong vương khi vừa ra đời. Tinh giám quan còn nói một câu, nếu Kính Vương chết, tức quốc vong. Quả thực, nếu năm ấy Tiên đế phán Kính Vương tội chết, Trẫm nhất định sẽ tạo phản. Một khi Trẫm tạo phản, nội loạn sẽ khiến ngoại xâm có cơ hội tràn vào giang sơn ta, Kính Vương không còn, không còn ai có khả năng dẹp loạn, Đại tướng quân đáng tin nhất cũng diệt tộc từ lâu, đến lúc ấy, quốc tất vong."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn Văn] [ĐM] Lưu Thuỷ Hành Vân
RastgeleThiếu niên nam kỹ được một vị đại quan quý nhân để mắt đến. Nhưng Đại quan nay đến kỹ viện không tìm hoan lạc mà lại chỉ đi đánh mông người ta. Thể loại: Huấn văn, đam mỹ,...